Chương 65
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Thấy ba mình sắp bị mẹ "xử lý", Quý Phong vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Mẹ à, ba chỉ đùa thôi mà!”
“Cả ngày cứ giữ cái phong cách lãnh đạo cũ rích đó, ở ngoài diễn thế nào cũng được, về nhà rồi còn làm nữa hả?”
Quý Phong lau mồ hôi trán. Địa vị của lão Quý trong nhà thật sự đáng báo động.
“Ba, có chuyện gì vậy?”
Quý Quảng Tầm khoát tay:
“Cũng không phải chuyện gì to tát. Ba chỉ muốn hỏi con có tự tin thi đỗ Đại học Thượng Hải không?”
“Con cảm thấy chắc không có vấn đề gì.”
“Thật không?”
“Tám phần chắc chắn.”
Quý Phong không dám nói chắc mười phần.
Thực tế, anh tự tin đến chín phần rưỡi, nhưng nếu nói thẳng ra lại giống như khoe khoang.
Dù không có hệ thống thần đồng nào hỗ trợ, kỳ thi vẫn có xác suất bất ngờ xảy ra.
Vì vậy, anh chỉ khiêm tốn nói tám phần.
“Tám phần là tốt rồi! Dù không đỗ Đại học Thượng Hải, các trường 985 khác cũng chẳng thành vấn đề.”
Được cha khen ngợi, nụ cười của Quý Phong càng thêm rạng rỡ.
Được cha công nhận luôn là điều khiến con trai tự hào.
Tâm trạng phấn chấn, Quý Phong lấy bao thuốc ra, đưa cho ba một điếu.
Quý Quảng Tầm nhận lấy điếu thuốc, bắt chéo chân rồi chờ con trai bật lửa mồi thuốc cho mình.
Quý Phong bật lửa châm thuốc, nhếch miệng hỏi đùa:
“Ba thấy sao? Tối nay làm một chầu nhé?”
“Xí, nhóc con, ba lại sợ mày chắc?”
Tối hôm đó, Quý Phong khui cả chai rượu Mao Đài lẫn Ngũ Lương Dịch mà Quý Quảng Tầm cất kỹ.
Uống không hết cũng không sao, mục đích chính của anh là khui rượu để ba mình tiếc của một chút.
Nhưng hôm nay, Quý Quảng Tầm chẳng mảy may tiếc.
So với kỳ thi đại học của con trai, mấy chai rượu kia chẳng là gì cả.
Hai cha con vừa nhâm nhi vừa tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, ồn ào đến tận hơn chín giờ tối mới dừng lại.
May mà đang ở nhà nên ăn uống no say xong, Quý Phong có thể ung dung đi tắm.
Nằm dài trên giường, anh mới lấy điện thoại ra xem.
Hộp tin nhắn đầy những thông báo chưa đọc từ Cố Tuyết Đình, Lý Long và Đậu Đinh.
Đáng tiếc, chẳng tin nhắn nào trong số đó là điều anh mong chờ.
Quý Phong không trả lời ai cả, nhắm mắt lại, để cơn buồn ngủ xen lẫn chút hơi men kéo anh vào giấc ngủ sâu.
Có lẽ do áp lực học tập dồn nén lâu ngày, anh ngủ một mạch đến tận gần trưa hôm sau.
“Chết tiệt, đã mười một giờ rồi à?”
Buổi họp lớp bắt đầu lúc mười hai giờ trưa.
Thông thường, đến mười một rưỡi là mọi người đã tập trung đầy đủ và bắt đầu gọi món.
Bây giờ đã mười một giờ mà anh còn chưa mặc quần áo.
Lấy điện thoại ra, anh bỏ qua tất cả tin nhắn khác và nhấn vào biểu tượng trò chuyện được ghim trên cùng.
“Cậu đang ở đâu?”
Ôn Noãn đọc tin nhắn, suy nghĩ vài giây rồi trả lời.
“Ở nhà.”
“Đợi đấy, mình đến đón cậu.”
“Được.”
Ôn Noãn cất điện thoại, xoay người bước ngược về từ trạm xe buýt.
Quý Phong đã nói sẽ đến đón, vậy thì cô sẽ không ngồi xe buýt nữa.
Con đường trở về vẫn như cũ, chỉ là bước chân của cô nhẹ nhàng, thoải mái hơn trước.
Khi RSZ của anh dừng lại ở cổng khu phố làng trong thành phố, cô đã đứng đó chờ hơn 20 phút rồi.
Hôm nay, cô lại mặc chiếc váy dài chiết eo màu vàng pha xanh lam.
Vẻ tươi trẻ xen lẫn sự rạng rỡ khiến cô như một khung cảnh đẹp hút mắt người qua đường, ngay cả ông lão bán củ cải gần đó cũng phải liếc nhìn vài lần.
Cô thích bộ váy này và cũng thích ánh mắt anh nhìn cô khi cô mặc nó.
“Xin lỗi, hôm nay mình dậy muộn quá.”
“Không sao, mình cũng vừa đến thôi.”
Lúc Ôn Noãn nói câu này, ông lão bán củ cải ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cô chẳng buồn để ý.
Cô lặng lẽ đội chiếc mũ bảo hiểm trắng chỉ thuộc về mình, nhẹ nhàng bước lên xe và khẽ vòng tay qua eo anh.
“Ơ?” Quý Phong thoáng khựng lại, biểu cảm có chút lạ lẫm.
Nói thật, cảm giác này hơi nhột, nhưng thứ khiến anh ngứa ngáy không chỉ là da thịt.
Kiếp trước, anh từng quen nhiều cô gái, nhưng phần lớn đều chỉ là tình thoảng qua, không hề chạm đến trái tim.
Anh không phủ nhận sự xao động trong lòng, nhưng tính cách vốn chín chắn giúp anh giữ được lý trí.
“Cậu sao thế?” Ôn Noãn nhận ra sự khác thường từ anh.
“Không có gì, chỉ là nghĩ chắc sắp bị bọn họ xì xào cho một trận rồi.”
“Ồ.”
Ôn Noãn vốn tính trầm lặng, hầu như không để lộ cảm xúc trước những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hoặc có lẽ cô không bận tâm.
Quý Phong khởi động xe, hướng về nhà hàng đã hẹn trước.
Khác với mọi khi chở Ôn Noãn, hôm nay anh cảm thấy cô ngồi gần hơn hẳn.
Mỗi lần xe dừng ở đèn đỏ, anh đều cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ mình.
Cô gần đến mức hơi thở khẽ khàng ấy cũng khiến anh nhận ra.
Quý Phong không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, chỉ biết im lặng, không nói gì.
Anh thật sự khó hình dung được một người điềm tĩnh như cô lại cố ý áp sát người khác.
Dù hai người đã rất thân thiết, mỗi lần ngồi sau xe, cô luôn giữ khoảng cách đủ xa.
Chắc là vô tình thôi.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
