TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Ở thành phố Trân Châu này, Vương Á Cầm không tài nào tưởng tượng nổi công việc nào có thể giúp một học sinh vừa đi học vừa làm thêm kiếm được hơn 50.000 tệ trong một tháng.

Nhìn đứa con gái ngày càng xinh đẹp, rực rỡ như đóa hoa nở rộ, dù trong kỳ thi thử vừa rồi Ôn Noãn vẫn đứng đầu với điểm số cách biệt lớn, nhưng Vương Á Cầm vẫn không thể không nghĩ đến những điều tồi tệ.

Lời lẽ bà cay nghiệt hơn bao giờ hết:

“Con kiếm đâu ra nhiều tiền như thế? Nói đi, có phải con đi tiếp khách không? Hay bị ai bao nuôi rồi?

Là Quý Phong? Hay một lão già nào khác?”

“Ôn Noãn, mẹ nói cho con biết, nhà mình có thể nghèo, nhưng nghèo cũng phải có cốt cách.

Nếu con dám làm những chuyện mất mặt như ba con năm xưa, sau này đừng nhận mẹ làm mẹ nữa.”

Như ba sao? Làm chuyện mất mặt gì chứ?

Ba cô năm đó đã làm gì?

Giúp nhà máy đặt mua sơn rồi bị mẹ cô tố cáo?

Cô nhớ mang máng, khi ba mua sơn về, đó là khoảng thời gian gia đình cô sống sung túc nhất.

Đối diện với sự chất vấn gay gắt và thái độ ngày càng dữ dội của mẹ, ánh sáng trong đôi mắt Ôn Noãn dần tắt.

Giọng cô trở nên bình thản đến lạ lùng:

“Đừng kích động, mẹ. Tim mẹ không tốt, con không muốn cãi nhau.

Còn về công việc của con… con chỉ có thể nói đó là công việc liên quan đến mạng internet.

Chi tiết công việc rất khó giải thích trong vài câu ngắn ngủi.

Mẹ từng lục ngăn kéo và cặp sách của con rồi đúng không?

Trong đó có những báo cáo và bảng dữ liệu con làm.

Có thể mẹ không hiểu hết, nhưng mẹ nên nhận ra rằng con không hề nói dối.

Mẹ, con biết mẹ rất lo lắng. Nhưng đừng sợ, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”

Lần này, Vương Á Cầm không còn kinh ngạc vì chuyện tiền bạc hay công việc.

Thứ khiến bà ngỡ ngàng chính là dáng vẻ bình thản trên gương mặt con gái mình.

Nếu là trước đây, chỉ cần biết mẹ lục lọi đồ đạc của mình, Ôn Noãn chắc chắn sẽ nổi giận và cãi nhau một trận ra trò.

Nhưng lần này, chính cô lại thẳng thắn nói ra, ánh mắt điềm tĩnh đến mức đáng sợ.

Có phải vì cái tát ban nãy không?

Đôi mắt bình thản của Ôn Noãn lúc này khiến Vương Á Cầm – người làm mẹ – không khỏi bất an.

“Tiểu Noãn, mẹ nói cho con biết…”

Ôn Noãn khẽ giơ tay ngăn lại, không để mẹ mình bắt đầu màn trách móc quen thuộc.

“Mẹ, gần đây con mới hiểu ra một điều.

Rất nhiều lời mẹ từng nói là sai.

Muốn có một tương lai thuộc về mình, một tấm bằng và điểm số cao là không đủ.

Ngoài cánh cổng trường học, trong thế giới thực tế, thứ quan trọng hơn cả là sự quyết đoán, lòng can đảm, ý chí, dám nghĩ dám làm, bản lĩnh, sự nhạy bén và kiên cường.

Vì con không phải đứa trẻ sống mãi trong tháp ngà.

Hiện tại, con đã có điểm số và sắp có bằng tốt nghiệp.

Vậy nên, con muốn chạm tay vào thế giới thực...”

Vương Á Cầm mở to mắt, không hiểu được những gì Ôn Noãn đang nói.

Cảm giác lo lắng trong lòng bà càng mạnh mẽ, giống như có đàn sâu đang cắn xé trái tim, khiến bà đau đớn vì cảm giác con gái mình hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Mẹ là mẹ con! Sao con lại không hiểu chuyện đến thế?”

“Đúng, mẹ là mẹ của con, và con luôn yêu mẹ.

Nhưng mẹ à, thời đại đã thay đổi rồi.

Những quan điểm của mẹ không còn phù hợp nữa.

Rất nhiều điều mẹ nói không có lý, thậm chí sai lầm.

Còn chuyện hiểu chuyện ư...

Chính vì con hiểu chuyện nên mới có thể bình tĩnh ngồi đây để nói với mẹ những điều này.”

Ôn Noãn ngồi rất bình thản bên cạnh Vương Á Cầm, nhìn bà lại giơ tay lên như muốn tát, nhưng cô không hề né tránh.

Tay của Vương Á Cầm khựng lại giữa không trung, đôi mắt ánh lên nét run rẩy. Bà nghẹn ngào:

“Con làm sao có thể không nghe lời mẹ được chứ?”

“Con trưởng thành rồi.”

Sắc mặt Ôn Noãn vẫn điềm tĩnh, cô đối diện với mẹ mà không cảm thấy quá khó khăn như mình từng nghĩ.

Nói là tuyệt vọng thì hơi quá, đúng hơn, đây giống như một sự tóm tắt cho mười tám năm cuộc đời cô, là sự giảng hòa giữa hai mẹ con.

Tình mẫu tử, công ơn dưỡng dục, đó là sợi dây ràng buộc chẳng bao giờ có thể cắt đứt, dù nó có đầy gai nhọn.

Ôn Noãn hiểu mình phải nắm lấy sợi dây ấy, dù tay có rướm máu.

Cô nhớ đến lời Quý Phong từng nói:

“Khi cậu có đủ khả năng để gánh vác gia đình này, ba mẹ cậu mới có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu, thậm chí dè dặt cẩn trọng trước cậu. Quy luật này áp dụng cho gần 99% các gia đình.”

Giờ đây, Ôn Noãn thực sự có năng lực gánh vác gia đình.

Với sự hiểu biết về việc chuyển hóa lưu lượng thành tiền bạc của mình, ngay cả khi không còn dựa vào Quý Phong, cô vẫn có thể tự sống tốt.

Những chuyện từng khiến cô không thể chấp nhận giờ đây đã trở nên quá đỗi bình thường.

“Mẹ ơi, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, con sẽ thuê một căn hộ hai phòng gần bệnh viện hơn để tiện đi lại. Nhưng con cần đợi thi xong mới có thời gian lo liệu chuyện dọn nhà.”

“Tiểu Noãn, con... sao tự ý quyết định như vậy được...”

1

0

5 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.