Chương 125
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Đứng trước mặt Quan Lệ Quyên, cô hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lẽo và giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng:
“Cậu không phải là người thẳng thắn hay thật thà gì đâu, cũng chẳng phải loại bạn cùng phòng tốt bụng gì cả.
Cậu chỉ đang ghen tị thôi.
Cậu ghen tị vì Cố Tuyết Đình xinh đẹp hơn cậu, được yêu thích hơn cậu, điều kiện tốt hơn cậu.
Vậy nên cậu chỉ có thể giả vờ làm chị em tốt với cô ấy, giả vờ đồng cảm, giả vờ thân thiết.
Nhưng mỗi khi có cơ hội, cậu liền tìm cách hạ thấp cô ấy, như hôm nay chẳng hạn.
Cậu cố gắng phủ nhận, cố gắng hạ thấp những gì cô ấy trân quý, biến những điều quan trọng với cô ấy thành thứ chẳng đáng một xu trong mắt người khác.
Cậu làm tất cả điều đó, chỉ vì muốn tự tay hủy hoại Cố Tuyết Đình thôi.”
Những lời của Mộc Vãn Thu như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Quan Lệ Quyên, khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Từ Minh là người đầu tiên đứng bật dậy vỗ tay tán thưởng, suýt nữa viết luôn dòng chữ “nữ thần của tôi nói đúng” lên mặt mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu bỗng hụt hẫng khi nhận ra Mộc Vãn Thu chỉ đang bênh vực Quý Phong.
Niềm vui vừa bùng lên đã giảm đi quá nửa.
Không chỉ mình Từ Minh, những người từ đầu đến giờ vẫn đang theo dõi diễn biến cũng mơ hồ vỗ tay tán dương.
Dù không rõ ngọn nguồn câu chuyện ra sao, nhưng tất cả đều nghe thấy những lời khó nghe mà Quan Lệ Quyên nói.
Phải thừa nhận rằng màn “phản đòn” của Mộc Vãn Thu thực sự quá sảng khoái.
Quan Lệ Quyên bị Mộc Vãn Thu dồn ép đến mức mặt đỏ tía tai.
Ban đầu, người bị cả đám đông vây quanh là Quý Phong và Cố Tuyết Đình, giờ thì đổi lại thành cô ta.
Bị người khác nhìn như xem trò khỉ đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
“Tại sao tôi phải làm thế?”
Quan Lệ Quyên vẫn cố cứng miệng, nhưng Mộc Vãn Thu chẳng hề nương tay:
“Bởi vì cô rất xấu. Ngoại hình xấu, tâm địa cũng xấu. Cô là một kẻ độc ác, đầy rẫy sự đố kỵ.”
“Cô... cô nói cái gì?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.”
“Cô cứ chờ đấy!”
“Hừ, tôi luôn sẵn sàng.”
Mộc Vãn Thu khoanh tay, khẽ bật cười lạnh.
Đuổi được Quan Lệ Quyên đi rồi, cô mới quay sang nhìn ba người bạn cùng phòng của Quý Phong.
Nhìn ba gương mặt đờ ra không nói được lời nào, Mộc Vãn Thu lại mỉm cười:
“Sao lại nhìn tôi như thế?”
Ba người liếc mắt nhìn nhau. Cảm giác mà Mộc Vãn Thu vừa mang đến thật khó diễn tả.
Đặc biệt là khi cô nàng đứng đó “xả” từng câu từng chữ không chút ngừng nghỉ để dập Quan Lệ Quyên...
Phải nói là quá ngầu.
Mộc Vãn Thu vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng ánh mắt bỗng nhiên khựng lại.
Cách đó không xa, Ôn Noãn cũng mặc quân phục, tay cầm hai cốc trà sữa, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc khi nhìn đám đông vừa tản ra.
Cô cảm nhận được ở đây vừa xảy ra chuyện gì đó.
Nhất là khi cô thoáng thấy bóng dáng Quan Lệ Quyên chạy đi với vẻ tức tối, dường như vừa cãi nhau với nhóm bạn cùng phòng của Quý Phong.
Là Mộc Vãn Thu đã giải quyết sao?
Ôn Noãn không rõ, nhưng cô luôn giỏi quan sát.
Từ ánh mắt khâm phục của các bạn cùng phòng Quý Phong và đám sinh viên xung quanh, cô đoán được phần nào kết quả.
Chỉ là cô không biết chi tiết sự việc bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao.
“Ôn Noãn, trùng hợp thật.”
Nghe thấy giọng Mộc Vãn Thu, tim Ôn Noãn hơi thắt lại.
Cảm giác mà Mộc Vãn Thu mang đến cho cô rất khác.
Sự uy hiếp mà Mộc Vãn Thu đem lại lớn hơn nhiều so với Cố Tuyết Đình, dù Quý Phong đã từng khẳng định rằng không có gì giữa họ.
Dù không thích hóng chuyện, nhưng lúc này Ôn Noãn vẫn mở miệng hỏi:
“Đúng là trùng hợp. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“À, Quý Phong và Cố Tuyết Đình có chút chuyện cần nói rõ với nhau, nên họ ra ngoài để bàn riêng rồi.”
Có lẽ nhận ra bầu không khí giữa hai cô gái có phần kỳ lạ, Trương Siêu liền chen vào giải thích:
“Vừa nãy Quan Lệ Quyên cứ nói xấu Quý Phong mãi, Mộc Vãn Thu đã đứng ra dập cô ta.
Quý Phong và Cố Tuyết Đình chỉ cần nói rõ vài chuyện thôi, cũng chẳng có gì đâu.”
Vừa nói xong, Từ Minh đã huých vai Trương Siêu hai cái:
“Trương Siêu, cậu đúng là ngốc thật! Không biết nói thì im đi!”
“À... ừm...”
Nghe Trương Siêu nói vậy, Ôn Noãn lập tức hiểu ra.
Quả nhiên là chuyện của Quý Phong, và Mộc Vãn Thu đã giải quyết ổn thỏa.
Còn về việc Quý Phong và Cố Tuyết Đình nói chuyện riêng...
Ôn Noãn bước vài bước tới trước mặt Mộc Vãn Thu, liếc nhìn ba người bạn cùng phòng của Quý Phong:
“Các cậu cứ ăn đi, tôi chờ cậu ấy một lát.”
Sau đó, cô đưa cốc trà sữa trên tay mình cho Mộc Vãn Thu:
“Cảm ơn cậu, tôi mời cậu trà sữa nhé.”
Cậu ấy? Cảm ơn?
Mộc Vãn Thu hồi tưởng lại hai câu vừa rồi.
Chờ ai? Cảm ơn thay cho ai?
Câu nào cũng không nhắc tên Quý Phong, nhưng câu nào cũng là về cậu ấy...
Quả nhiên, ánh mắt chạm nhau đêm ấy dù chỉ thoáng qua nhưng cô đã cảm nhận được.
Ôn Noãn không phải kiểu cô gái dùng sự mềm yếu đáng yêu để thu hút Quý Phong.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
