Chương 126
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Mộc Vãn Thu thoải mái nhận lấy cốc trà sữa, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn cậu, vậy cậu ấy sẽ uống gì đây?”
Ôn Noãn khẽ nhấc cốc còn lại trong tay:
“Đây là của cậu ấy.”
“Ra vậy.” Mộc Vãn Thu khẽ ngẩn ra, sau đó gật đầu nhẹ.
“Cùng ăn cơm không?” Giọng Ôn Noãn vẫn bình thản, nhưng đã bớt lạnh lùng hơn so với thường ngày.
“Nếu còn chỗ thì mình sẽ ngồi cùng.”
Nghe Mộc Vãn Thu nói vậy, Từ Minh vội huých khuỷu tay vào Chu Dịch Hàm bên cạnh.
Chu Dịch Hàm như bừng tỉnh:
“Hả? À, được, mình đi lấy thêm đồ ăn.”
“Nhớ lấy nhiều thịt nhé.” Từ Minh nhắc nhở.
“Ok luôn.”
Mộc Vãn Thu như thể không nhìn thấy biểu cảm phấn khích của Từ Minh, tự nhiên ngồi xuống cạnh Ôn Noãn.
Cô trò chuyện đôi ba câu với Ôn Noãn, nhưng phần lớn thời gian, Ôn Noãn chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt tĩnh lặng khiến Mộc Vãn Thu có cảm giác như đang cố hết sức mà vẫn không chạm được đến cô ấy.
Khi Chu Dịch Hàm bưng khay thức ăn quay lại, Ôn Noãn bỗng lên tiếng:
“Cậu không ăn sao?”
“Không phải mình nói sẽ đợi Quý Phong à?”
“Ừ.”
Ôn Noãn thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa sổ, trong lòng hơi bất an.
Cô lo lắng không phải vì Cố Tuyết Đình đang trò chuyện với Quý Phong mà là vì Mộc Vãn Thu đang ngồi cạnh mình.
Cô hiểu rất rõ rằng mình không phải nữ chính trong một bộ phim ngôn tình kiểu thánh mẫu, có thể độ lượng san sẻ Quý Phong với ai khác.
Mộc Vãn Thu ra mặt giúp Quý Phong, chắc chắn xuất phát từ thiện ý, có thể coi là một người bạn tốt.
Vì vậy, cô cần tỏ ra rộng lượng hơn.
Nhưng sự rộng lượng ấy không đồng nghĩa với việc cảm xúc trong lòng cô cũng thản nhiên như thế.
Bây giờ cô đói lắm, còn phải giả vờ cao thượng.
Cốc trà sữa của mình cũng đã nhường cho Mộc Vãn Thu rồi.
Buồn quá đi mất...
“Quả nhiên, mình cũng chẳng khác gì mẹ... Lúc nào cũng là một người phụ nữ tệ hại, vừa ích kỷ vừa chiếm hữu.”
Bên ngoài căng tin.
Quý Phong và Cố Tuyết Đình dừng chân dưới bóng cây.
“Có gì thì bây giờ nói đi.” Quý Phong quay đầu nhìn cô gái phía sau.
Lần này cậu không tỏ ra lạnh nhạt cũng chẳng buông lời mỉa mai.
Suốt kỳ nghỉ hè hơn hai tháng, Cố Tuyết Đình quả thật đã thay đổi ít nhiều.
Cô không còn khóc nữa, chỉ cúi đầu, đôi môi đỏ khẽ mím, nét mặt chất chứa uất ức, trông đến tội nghiệp khiến ai nhìn cũng xiêu lòng.
Dù đến bây giờ, Quý Phong cũng phải thừa nhận một điều.
Cố Tuyết Đình rất biết cách tận dụng lợi thế của mình.
Những nét kiêu kỳ, những cơn giận hờn nho nhỏ và những cử chỉ vô tình đầy quyến rũ khi còn trẻ thật sự rất có sức hút đối với những chàng trai ngây ngô.
Đáng ghét thật, giá như Ôn Noãn cũng biết làm nũng như vậy thì tốt biết bao...
Cố Tuyết Đình hoàn toàn không để ý đến sự thất thần của Quý Phong, chỉ cúi đầu với dáng vẻ yếu đuối.
“Quý Phong, giữa chúng ta... thật sự không thể quay lại được sao?”
Quý Phong gãi đầu, quay lại làm gì? Làm một con liếm cẩu sao?
Cậu không muốn cãi nữa, cãi nhau với một kẻ cố chấp chỉ tổ phí sức.
Sự dây dưa nhiều lần đã khiến Quý Phong phát chán.
Cậu mong lần này có thể thực sự kết thúc, mà để kết thúc, nhất định phải thay đổi nhận thức của Cố Tuyết Đình.
“Hồi tưởng quá khứ chẳng khác nào khắc thuyền tìm kiếm trong dòng thời gian. Vô nghĩa thôi, tìm mãi cũng chẳng thấy được.”
*刻舟求剑 (Kè zhōu qiú jiàn): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "khắc dấu thuyền để tìm kiếm kiếm đã rơi xuống nước", ám chỉ việc làm vô ích, không thực tế.
Nếu là trước kia, Cố Tuyết Đình sẽ không thể hiểu nổi câu nói đầy hàm ý mà chỉ có Ôn Noãn và Mộc Vãn Thu mới nghe ra được ý nghĩa đó.
Nhưng hôm nay cô tỉnh táo hơn nhiều.
Thành tích đỗ vào Đại học Thượng Hải không phải là một điều vô nghĩa.
Chỉ chần chừ một chút, cô liền hiểu được ý tứ của Quý Phong.
“Là bạch nguyệt quang không thể tìm lại được sao...?”
Quý Phong bật cười thoải mái, khẽ vẫy tay:
“Làm gì có bạch nguyệt quang nào chứ. Thực ra đó chỉ là ấn tượng đẹp nhất mà cậu giữ lại trong những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, khi trái tim lần đầu biết rung động.
Mà đúng lúc đó, tôi lại rời khỏi cuộc sống của cậu, thế nên hình ảnh của tôi trong tâm trí cậu mới trở nên hoàn mỹ đến mức không ai có thể so sánh được.
Nhưng thực tế, tôi chỉ là một người qua đường bình thường trong cuộc đời cậu, chẳng khác gì người khác.
Thứ mà cậu không nỡ buông bỏ không phải là tôi, mà là ánh trăng tỏa sáng trong đêm tĩnh lặng trong ký ức của cậu.”
Ánh trăng tỏa sáng trong đêm tĩnh lặng, trăng rằm chiếu sáng sự tịch mịch.
Cậu giống như ánh sáng giữa đêm đen, nhưng đêm tối nào rồi cũng phải tới lúc rạng sáng.
Cố Tuyết Đình há miệng, rõ ràng với một người có trình độ như cô, kiểu cách văn vẻ như thế này hiệu quả hơn hẳn những lời chửi rủa đơn thuần.
Lần nào cô cũng đôi co với Quý Phong, nhưng lần này hiếm khi không phản bác ngay mà chỉ trầm ngâm.
Sau một lúc suy nghĩ rất lâu, cô mới tựa lưng vào tường, nở nụ cười chua chát:
“Tôi không đỗ Thanh Hoa - Bắc Đại, học hành cũng chẳng vào, làm gì cũng mất hết hứng thú.
4
0
5 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
