TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 124
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Chính vì cô từng thấy ánh mắt Quý Phong nhiệt thành đến mức nào nên lúc này, ánh mắt đó nhìn cô lại chẳng khác gì nhìn một miếng thịt lợn trên thớt.

“Quý Phong, mình có vài lời muốn nói với cậu, có thể nói chuyện riêng không?”

“Xin lỗi, tôi còn phải ăn cơm. Có gì thì nói luôn ở đây đi.”

Cố Tuyết Đình cắn môi, hai tay luống cuống không biết đặt vào đâu.

“Trong kỳ nghỉ hè, mình đã suy nghĩ rất nhiều... Mình nghĩ về quá khứ của chúng ta, về những chuyện hồi còn nhỏ.

Mình muốn xin lỗi cậu... Mình biết bản thân có rất nhiều điều không tốt, nhưng mình sẽ thay đổi...

Mình thực sự sẽ thay đổi...”

Lời của Cố Tuyết Đình như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến những người có mặt lập tức hiểu ra vài điều.

Dù cả hai chưa nói rõ, nhưng mối quan hệ giữa họ rõ ràng không đơn giản.

Phần lớn những người đứng xem đều mang tâm lý hóng hớt, xem kịch vui.

Ngay cả Từ Minh cũng không có ý định xen vào.

Nhưng trên đời này, luôn có những kẻ thích châm dầu vào lửa.

Xung quanh bàn của Quý Phong và Cố Tuyết Đình đã tụ lại không ít người.

Quan Lệ Quyên thấy đám đông càng lúc càng nhiều, lại nghe Cố Tuyết Đình có ý muốn quay lại với Quý Phong, liền lớn tiếng thêm mắm dặm muối:

“Không phải chứ, Cố Tuyết Đình, cậu thật sự muốn quay lại với cái liếm cẩu này à? Cậu ấy đã bám theo cậu suốt bao nhiêu năm trời rồi đấy...”

“Im miệng đi! Biến đi!”

Cố Tuyết Đình quay sang quát lên với Quan Lệ Quyên.

Quan Lệ Quyên bị quát thì tỏ vẻ mất mặt, bĩu môi đi sang một bên nhưng vẫn lẩm bẩm:

“Xì, liếm cẩu mà cũng được trọng dụng...”

Thấy càng lúc càng nhiều người đứng xem, Cố Tuyết Đình lại nhìn Quý Phong, khẩn thiết hỏi lại một lần nữa:

“Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”

Đến nước này, Quý Phong thực sự không muốn nói thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào với Cố Tuyết Đình nữa.

“Không cần thiết...”

Quý Phong cau mày từ chối, nhưng ánh mắt anh bất chợt dừng lại khi nhìn thấy Mộc Vãn Thu đang đứng cách đó không xa.

Hai trong số ba bông hoa khoa Quản trị kinh doanh năm nhất lại cùng xuất hiện một chỗ, khiến đám đông càng tò mò tụ lại nhiều hơn.

Mộc Vãn Thu vừa đến, dù không rõ tình huống thế nào nhưng nhìn thấy Quý Phong và Cố Tuyết Đình đang đối đầu, cô nhanh chóng đoán ra rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Vãn Thu, qua đây ngồi đi!”

Từ Minh cười ngốc nghếch vẫy tay mời cô.

Mộc Vãn Thu chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sau đó đi thẳng đến chỗ Quý Phong.

Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Quý Phong, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng đủ để anh nghe rõ:

“Quý Phong, mình không biết hai người cậu làm sao mà thành ra thế này, nhưng lúc này có quá nhiều người đứng xem rồi.

Những người hóng chuyện thì chẳng ngại gì thêm dầu vào lửa.

Tính cách của Cố Tuyết Đình vốn cố chấp, cậu đối đầu trực diện thế này chỉ khiến cô ấy không dễ nhượng bộ thôi.

Mình nghĩ cậu nên tìm chỗ nào yên tĩnh để giải quyết.

Nếu không, sắp lên trang đầu diễn đàn trường rồi đó.”

Quý Phong hít một hơi sâu, gật đầu đồng ý với lời Mộc Vãn Thu.

Anh lấy điện thoại ra nhắn cho Ôn Noãn.

“Đến căng tin nếu không thấy tôi thì đợi một lát nhé.”

“Được.”

Sau đó, anh chỉ tay về phía cửa, rồi bước ra ngoài.

Cố Tuyết Đình vội lau nước mắt, lập tức theo sau anh.

Đợi đến khi Quý Phong và Cố Tuyết Đình rời đi, đám đông xung quanh cũng dần tản ra.

Mộc Vãn Thu không bước theo Quý Phong ra ngoài, cũng không ngồi xuống ăn cơm, mà khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn lướt qua nhóm bạn cùng phòng của Cố Tuyết Đình.

Vãn Thu vốn mang vẻ dịu dàng như gió xuân, nhưng hôm nay ánh mắt cô lạnh lùng đến mức khiến người khác phải ớn lạnh, đặc biệt là Từ Minh.

Thân là một cậu ấm con nhà giàu, nhưng khí thế của Từ Minh lúc này lại không đủ dùng.

Cậu phát hiện mình chẳng dám thở mạnh khi đứng trước ánh mắt của Mộc Vãn Thu, lại càng không thể bình thản như Quý Phong.

Bị Mộc Vãn Thu nhìn chằm chằm, hai người bạn cùng phòng vốn im lặng từ đầu của Cố Tuyết Đình đã bắt đầu giơ tay ra hiệu:

“Chúng tôi đâu có nói gì đâu…”

Thấy hai người nhận thua ngay lập tức, ánh mắt của Mộc Vãn Thu chuyển sang hướng khác và cuối cùng dừng lại trên người Quan Lệ Quyên.

Mộc Vãn Thu không nghe thấy những lời Quan Lệ Quyên nói lúc đầu, nhưng những câu móc máy và hạ thấp Quý Phong ở cuối thì lọt thẳng vào tai cô từng chữ một.

Bị ánh mắt sắc bén của Mộc Vãn Thu khóa chặt, Quan Lệ Quyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng cô không phải kiểu người yếu bóng vía, bị nhìn liếc vài lần liền cúi đầu nhận lỗi.

Thậm chí, dù có cúi đầu, Mộc Vãn Thu chắc chắn cũng không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

Thấy Vãn Thu từng bước tiến về phía mình, Quan Lệ Quyên vô thức lùi lại một bước:

“Cậu nhìn tôi kiểu đó làm gì? Tôi nói gì sai à? Câu nào mà không đúng sự thật?”

Mộc Vãn Thu cao khoảng 1m66, nhỉnh hơn Quan Lệ Quyên cả nửa cái đầu.

Bình thường cô rất ít khi tranh cãi với ai, nhưng hôm nay cô thực sự nổi giận.

2

0

5 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.