Chương 110
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
“Mình đã tham khảo trên mạng, chi phí dự tính khoảng từ 100.000 đến 150.000 tệ. Để chắc chắn, mình đã chuẩn bị toàn bộ số tiền đó.
Nhưng thực tế cũng vượt ngoài dự đoán một chút, tiền phẫu thuật là 140.000 tệ, còn chi phí điều trị hậu phẫu và thuốc men tổng cộng hơn 210.000 tệ, đúng là có hơi vượt mức.”
Nhắc đến chuyện tiền nong, Ôn Noãn bỗng trở nên căng thẳng.
Chưa đợi Quý Phong lên tiếng, cô vội vàng bổ sung:
“Nhưng mình không cần cậu giúp đâu, khoản hoa hồng lần trước mình nhận đủ để chi trả tiền viện phí rồi.
Hơn nữa, mình vẫn chưa dùng đến khoản hoa hồng tháng này, vẫn còn gần 100.000 tệ…”
Quý Phong giơ tay ra hiệu bảo cô ngừng lại.
Mỗi lần nhắc đến tiền bạc, Ôn Noãn luôn cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm đến mức xa cách.
Cô luôn cẩn thận phân định rạch ròi từng đồng, không muốn nhận chút lợi ích nào từ anh, sợ rằng vì tiền mà làm hỏng mối quan hệ giữa họ.
Sự cố chấp xen lẫn tự ti ấy khiến Quý Phong vừa bất lực vừa thương xót.
Anh bật cười nhẹ, giọng pha chút dịu dàng:
“Được rồi, được rồi, biết là Ôn Tổng kiếm tiền giỏi rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy, bước tới bên cửa sổ.
Anh nhặt một điếu thuốc đã gãy đôi trong gạt tàn, tiện tay châm lên.
“Mưa nhỏ hơn rồi. Nghỉ ngơi một chút rồi mình đưa cậu về trường.”
Ôn Noãn không trả lời, nhưng Quý Phong cảm nhận được cô đã bước đến gần sau lưng anh.
Cô khẽ tựa trán lên lưng anh.
Đây có lẽ là hành động táo bạo nhất mà cô dám làm.
“Quý Phong.”
“Ừ?”
“Chúng ta lại đứng cạnh nhau rồi.”
So với cú đụng đầu mạnh mẽ lúc trong mưa, lần này sự chạm vào dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng khi Quý Phong còn chưa kịp đáp lại, cô đã rời khỏi anh.
Tiếng tóc và vải áo cọ nhẹ nhau khiến anh quên mất những lời định nói.
“Mình vừa muốn nói gì nhỉ?”
“Không biết.”
Anh nhìn xuống điếu thuốc đã cháy gần hết, đột ngột hỏi:
“Ừm… có làm cậu khó chịu không?”
Rõ ràng, cô không hiểu hàm ý sâu xa trong câu hỏi đó của một người nghiện thuốc lâu năm.
Nhưng sự bao dung của cô dành cho anh không đơn thuần là chấp nhận nữa, mà gần như là một sự chiều chuộng.
“Không khó chịu, không cần cai.”
“Hả?”
Quý Phong sững người.
Vừa rồi, anh quả thực có suy nghĩ sẽ bỏ thuốc, nhưng anh chưa hề nói ra.
Cô đoán được sao?
“Đừng làm những điều khiến cậu không vui.” Ôn Noãn chăm chú nhìn anh.
Cô không hiểu nhiều thứ trên đời, như vì sao ai cũng biết hút thuốc có hại mà vẫn cứ hút.
Trong một số cuốn sách kinh điển cô từng đọc, có hai câu trả lời.
Câu đầu tiên nằm trong “Giải mộng chiêm bao”.
Con người tìm đến thuốc lá vì thiếu thốn tình yêu.
Giây phút đầu lọc chạm vào môi cũng giống như được Chúa trời hôn, hoặc như được bú dòng sữa ngọt lành từ mẹ.
Theo một góc độ nào đó, việc hút thuốc có thể mang lại sự xoa dịu tinh thần, tạo cảm giác được vỗ về dù chỉ là ảo giác, giúp giảm bớt áp lực.
Tương tự, một nụ hôn cũng có thể mang lại hiệu ứng như vậy.
Cách lý giải thứ hai thì đơn giản hơn nhiều — có người hút thuốc vì nghĩ rằng nó trông ngầu.
Dù Quý Phong hút thuốc vì lý do nào, Ôn Noãn cũng không cần anh phải cai thuốc.
Cô vẫn nhớ rất rõ, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, ba cô luôn ngồi lặng lẽ rít từng điếu thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Lúc ấy, gương mặt căng thẳng của ông hiếm khi trở nên giãn ra một chút.
Trước khi mất, ba cô cũng đã hút rất nhiều thuốc trong tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng cứu được gì.
Hình ảnh ấy mãi khắc sâu trong tâm trí cô.
Đó cũng là lý do cô không muốn ép Quý Phong làm những điều khiến anh không vui.
Quý Phong không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc còn cháy dở.
Anh không nhắc đến chuyện đó nữa, cũng không quay lại nhìn ánh mắt của cô, sợ bản thân không chịu nổi.
Anh đổi chủ đề:
“Nói một chút về công việc đi.”
“Ừ, cậu nói đi, mình nghe đây.”
Quý Phong trầm ngâm giây lát rồi kể:
“Sau khi cậu rời đi, mình đã giải tán phòng làm việc ở thành phố Trân Châu.
Một số người chọn ở lại địa phương, số khác thì đi theo mình đến Thượng Hải.
Mình thuê một văn phòng 248 mét vuông ở khu phố cũ, giờ Đậu Đinh và mọi người đang làm việc ở đó.”
Quý Phong giải thích sơ lược tình hình hiện tại của phòng làm việc cho Ôn Noãn.
Là giám đốc hành chính kiêm giám đốc kinh doanh, mức độ hiểu biết của cô về phòng làm việc chỉ xếp sau anh.
Thậm chí, về chi tiết công việc, cô còn nắm rõ hơn cả anh.
“Chia phòng làm việc thế chắc hẳn xảy ra mâu thuẫn phải không?”
“Không. Thời điểm ấy đúng là có dấu hiệu xung đột, vài người muốn tự tách ra hoạt động riêng, nhưng mình đã dẹp yên rồi.
Còn hiện tại, không có người giám sát, cách làm việc của họ dễ rơi vào kiểu tản mát vô tổ chức.”
Ôn Noãn gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy với anh.
Dù trong thời gian ở bệnh viện Kim Lăng, cô đã cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình, nhưng như thế vẫn là chưa đủ với tình hình hiện tại của phòng làm việc.
Cô hiểu rõ rằng đây là giai đoạn phòng làm việc gặp rất nhiều khó khăn.
3
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
