Chương 111
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Ngoài các công việc như chọn sản phẩm, lọc dữ liệu, tìm kiếm khách hàng tiềm năng và phân phối nhiệm vụ mà cô đang xử lý, vấn đề quan trọng nhất vẫn là kéo lượt truy cập.
Trong khoảng thời gian cô rời đi, Quý Phong phải lo chuyển địa điểm, nguồn lưu lượng của phòng làm việc bị chia nhỏ và duy trì được chỉ nhờ sự nỗ lực bền bỉ của nhóm Đậu Đinh.
Mỗi cộng tác viên Taobao (淘客) thực chất chẳng khác gì các streamer bán hàng thời đại video ngắn.
Về bản chất, hai công việc gần như giống hệt nhau.
Họ sản xuất nội dung để thu hút những nữ khách hàng có sức mua cao, đóng vai những “chị gái tâm lý” nhằm dẫn dắt hành vi mua sắm.
Chỉ là, phần lớn mọi người chỉ nhìn thấy các streamer sau này mà không nhận ra rằng tiền thân của họ chính là cộng tác viên Taobao.
Hiện tại lưu lượng truy cập trong hai tháng qua không có bước tiến, thậm chí còn giảm sút, kết quả này chắc chắn không phải điều anh mong muốn thấy.
Giờ cô ấy đã quay lại.
Mọi thứ cần phải được thiết kế lại, thậm chí phải thay đổi hoàn toàn.
“Vấn đề này có phần trách nhiệm của mình.”
“Đổ lỗi chẳng có ý nghĩa gì cả, bây giờ nói mấy chuyện đó càng vô ích. Hãy nghĩ cách tăng lượt truy cập đi.”
Anh không buồn phí thời gian tranh luận trách nhiệm vào lúc này.
Dù sao, họ cũng chỉ là sinh viên đại học, đâu phải người chuyên nghiệp trong môi trường công sở.
Chỉ cần Ôn Noãn làm tốt nhiệm vụ của mình thì đã xứng đáng với khoản tiền nhận được.
Còn những chuyện khác, tất cả đều dựa vào bản lĩnh mỗi người.
Khi bước vào chủ đề công việc, cô lập tức lộ rõ một trạng thái hoàn toàn khác biệt so với trước.
Thấy anh không muốn nhắc đến chuyện phân công trách nhiệm, cô cũng nhanh chóng lướt qua và đi thẳng vào vấn đề chính.
“Hiện tại, về lưu lượng truy cập, chúng mình nghĩ có thể bắt đầu mở rộng quy mô rồi.”
“Cậu nói thử xem.”
“Phương án đầu tiên là phương pháp cơ bản: tuyển thêm người và mở rộng đội ngũ chuyên viên tăng lượt truy cập.
Sau khi Văn phòng Trân Châu chia tách, dù các thành viên ở thành phố Trân Châu vẫn tiếp tục làm việc, nhưng họ đã bắt đầu xa rời trung tâm.
Danh nghĩa ông chủ của cậu không còn rõ nét trong mắt họ, dần dần họ sẽ trở nên vô tổ chức.
Mình đề xuất bổ sung thêm thành viên mới, ưu tiên sinh viên năm cuối thuộc Khoa Khoa học máy tính hoặc những ngành tương tự.
Mặc dù hiện tại phòng làm việc chưa thể mang lại nhiều quyền lợi ổn định, nhưng chúng ta có thể dùng mức lương tương đối cao để thu hút họ.
Kết hợp với những viễn cảnh tốt đẹp về tương lai, có thể tạo động lực để các anh khóa trên ký hợp đồng làm việc.”
Rõ ràng, Ôn Noãn đã dành thời gian trong kỳ nghỉ hè để nghiên cứu kỹ càng.
Việc một sinh viên năm nhất tuyển dụng các anh khóa trên tốt nghiệp quả thật nghe có vẻ hơi trừu tượng.
“Cậu nói chi tiết hơn về viễn cảnh đó đi.”
“Nói chi tiết gì cơ?” Cô khựng lại, hơi ngơ ngác.
“Không có kế hoạch cụ thể nào sao?” Anh cũng ngạc nhiên, vì cứ tưởng cô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi thành thật đáp:
“Viễn cảnh về tương lai cho sinh viên chẳng phải chính là bánh vẽ sao? Cậu từng nói hồi trước năm 2018, chiêu này vẫn rất hiệu quả mà.”
“À, mình quên mất.”
Anh day day trán.
Đúng là trong những năm đó, vẽ bánh vẽ cho sinh viên khoa Khoa học máy tính là chiêu bài mà hầu như công ty nào cũng dùng.
Thực ra, việc vẽ bánh vẽ cũng không hẳn là sai trái.
Dù sao ai mà chẳng ôm hy vọng về một tương lai tốt đẹp.
Và thực tế có không ít công ty đã biến lời hứa hẹn thành sự thật.
Nhưng so với những công ty thành công đó, thì có nhiều nơi sụp đổ, trốn chạy, phá sản hoặc sa thải nhân viên hơn nhiều.
“Vậy ý của cậu là trước mắt dùng cả bánh vẽ lẫn lương thực tế để kéo thêm người đúng không?”
“Ừm, tuy rằng kỹ thuật tăng lưu lượng truy cập không khó, nhưng tuyển người dễ dẫn đến tình trạng rò rỉ công nghệ.
Nhưng lưu lượng truy cập đối với chúng ta chính là nguồn thu và thành tích. Mà thành tích đôi khi còn quan trọng hơn cả khoản tiền hoa hồng.”
Các thương gia vốn dĩ chẳng bao giờ quan tâm chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền, họ chỉ chú ý xem mình đã kéo về bao nhiêu lượt truy cập thôi.”
Dù vẻ bẽn lẽn rụt rè của Ôn Noãn trông rất đáng yêu, nhưng trong mắt anh, cô vẫn cuốn hút nhất khi tập trung làm việc, toát lên vẻ tự tin rạng rỡ đầy mê hoặc.
Giống như lúc cô giảng bài cho anh hồi năm lớp 12.
Giống như khi cô đứng trong phòng làm việc với cương vị là Ôn Tổng.
Giống như khoảnh khắc này đây.
Anh suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu, đồng ý với kế hoạch cô đưa ra.
Thực ra ý tưởng của cô khá tương đồng với anh, chỉ là cách triển khai chi tiết và thuyết phục hơn.
“Kế hoạch tuyển dụng có thể triển khai, nhưng theo cậu, trọng tâm nên đặt ở đâu?”
“Quý Phong, mình nghĩ một danh xưng uy tín đôi khi hấp dẫn sinh viên hơn cả mức lương thực tế.”
Anh khẽ nheo mắt, lập tức hiểu ý cô.
“Ý cậu là…”
“Cậu nên thành lập một công ty.”
“Không phải mình, mà là chúng ta.”
2
0
5 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
