Chương 109
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Cô im lặng, mắt cụp xuống, thi thoảng mới len lén ngước lên nhìn Quý Phong một cái rồi nhanh chóng cụp mắt xuống lần nữa.
Sự im lặng ấy kéo dài suốt 15 phút, cả hai không ai lên tiếng.
Mỗi khi Ôn Noãn rơi vào trạng thái như thế, Quý Phong đều thấy bất lực.
Anh thật sự không nỡ nặng lời với cô, nhất là khi cô lặn lội đường xa tìm đến anh ở Thượng Hải.
Điều đó làm tim anh chao đảo.
Anh thở dài. Trông chờ cô chủ động nói chuyện trước xem ra là không thể.
“Căn-tin ở đây thế nào?”
“Cũng ổn, ăn no được.”
Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, trông có vẻ cứng rắn kiểu "cơm đã thành cháo, sợ gì nữa".
Quý Phong nhìn cô như vậy, chỉ biết đưa tay day trán.
“Học ngành gì?”
“Quản trị kinh doanh.”
“Điểm thi bao nhiêu?”
“705.”
Quý Phong thoáng cạn lời.
705 điểm, thừa gần 100 điểm để đỗ ngành quản trị kinh doanh của Đại học Thượng Hải.
Cái điểm số này là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Mà đúng là Ôn Noãn cũng không phải người bình thường theo cách hiểu thông thường.
Nếu Lão Hoàng biết chuyện này, chắc ông ấy sẽ tức phát điên.
Ngay cả nhà trường cũng có khi phải gặp cô nhiều lần để thuyết phục thêm.
“Mẹ cậu nói gì?”
“Mẹ mình giờ chẳng quản nổi mình nữa.” Ôn Noãn ngẩng cao ngực, nói với vẻ tự hào.
Nhưng Quý Phong lại nhíu mày:
“Vậy là cậu cứng cánh rồi nên định quay lại bắt nạt người nhà hả?”
“Không...” Ôn Noãn cúi đầu xuống, giọng lí nhí.
“Mẹ cậu dạo này sức khỏe thế nào?”
Vừa nghe đến tên Vương Á Cầm, ánh mắt Ôn Noãn hơi khựng lại.
Nhưng cuối cùng, cô quyết định nói thật với Quý Phong.
Trước đây cô luôn giấu anh chuyện này, không muốn nhận thêm sự giúp đỡ và bảo bọc từ anh.
Những gì cô nhận được từ anh đã là quá nhiều.
Có những thứ cô cần tự mình giành lấy, chẳng hạn như tư cách để đứng bên cạnh anh như một người bình thường, không gánh nặng nào.
Cô khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định.
Biểu cảm cũng dần nghiêm nghị hơn, khôi phục lại chút khí chất điềm tĩnh thường thấy của một Ôn tổng.
“Lúc nghỉ hè mình tạm biệt cậu sớm vì mình phải đưa mẹ đi phẫu thuật van tim ở bệnh viện số hai Kim Lăng.
Ở đó có đội ngũ chuyên gia hàng đầu cả nước hội chẩn.
Tuy chi phí rất cao, nhưng tỷ lệ thành công và hiệu quả đều tốt nhất.
Ca phẫu thuật của mẹ mình diễn ra vào ngày 21 tháng 7, và cũng xem như thành công.
Nhưng sức khỏe mẹ mình yếu, sau phẫu thuật phải nằm viện gần 15 ngày.
Sau đó mình đưa bà về tĩnh dưỡng một thời gian, đến sát ngày cuối cùng mới đến đây báo danh.”
Nghe đến đây, Quý Phong đã phần nào hiểu được những việc Ôn Noãn phải làm trong kỳ nghỉ hè.
Cô vừa phải đưa người mẹ bệnh nặng đến Kim Lăng, vừa phải xử lý các thủ tục y tế, những lúc rảnh rỗi lại phải đảm đương khối lượng công việc khổng lồ từ phòng làm việc.
Vai trò người quản lý chiến dịch quảng bá không hề dễ dàng, đặc biệt là khâu chọn lọc và xử lý số liệu cần rất nhiều thời gian.
Bảo sao cả mùa hè cô luôn bận đến mức chẳng mấy khi trả lời tin nhắn kịp thời.
Ôn Noãn lén liếc nhìn Quý Phong, trong lòng thấp thỏm sợ anh sẽ giận vì chuyện phẫu thuật mà cô giấu anh lúc đó.
Quý Phong nhìn thẳng vào cô, khẽ lắc đầu:
“Ôn Noãn, mình từng nói rồi, không phải chuyện gì cậu cũng phải gánh một mình.”
“Nhưng cậu cũng từng bảo mình rằng, thế giới của người trưởng thành không có chỗ cho sự yếu đuối.”
Quý Phong ngẩn người rồi bật cười bất đắc dĩ.
Anh lấy điện thoại ra, xem lại những tin nhắn cô gửi trong khoảng thời gian đó:
“Ngày 21 và cả hôm trước đó cậu đều nhắn tin cho mình. Chắc lúc đó mình không hiểu được ý cậu, xin lỗi nhé.”
Ôn Noãn xua tay liên tục:
“Không, cậu không cần xin lỗi. Thật ra, nếu không có cậu, mẹ mình có lẽ đã…”
Cô ngưng bặt, không nói hết câu, nhưng từng lời cô đã đủ để Quý Phong có cái nhìn sâu sắc hơn về quá khứ của Ôn Noãn.
Mẹ cô khi đó gần như không thể gắng gượng thêm được nữa.
Tin này khiến Quý Phong cảm thấy bớt đi phần nào cảm giác áy náy nặng nề trong lòng.
“Mẹ cậu khỏe lại là tốt rồi. Còn chuyện tiền bạc, đó là nhờ năng lực của cậu tự giành được, chẳng liên quan gì đến mình.”
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú hồi lâu rồi khẽ nói:
“Quý Phong, thật ra mối quan hệ giữa mình và mẹ không tốt đẹp.”
Giọng cô trầm xuống, như để lộ mặt yếu đuối nhất mà cô luôn cố giấu kín.
Quý Phong nghe vậy, gật đầu chậm rãi:
“Mình biết. Mỗi lần mình đến nhà cậu gặp dì, cậu luôn tránh để mình nói chuyện với dì ấy quá nhiều.
Có phải vì những điều cậu không thể buông bỏ?”
“Một vài chuyện hồi nhỏ, thêm cả những trải nghiệm trong quá trình trưởng thành nữa.
Dù quan hệ của mình và mẹ không tốt, nhưng mình vẫn yêu bà ấy.
Khi thi đại học, bà ấy gần như không chịu nổi nữa rồi. Bà ấy không nói ra, nhưng mình biết.”
“Mình không muốn mẹ xảy ra chuyện, nên nếu có khả năng, mình nhất định sẽ cứu bà ấy.”
Quý Phong khẽ gật đầu:
“Ca phẫu thuật tốn bao nhiêu?”
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
