TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Bị

Giang Điềm ngồi xổm dưới đất buộc dây giày, Lục Duẫn Tín đi ngang qua bên cạnh cô, cái bóng của cậu phủ lên cái bóng của cô.

Giang Điềm buộc lại dây giày vốn dĩ chưa hề bị tuột, rồi đuổi theo đến trước mặt Lục Duẫn Tín, cái bóng của cô lại một lần nữa chạy vào trong cái bóng của cậu.

Hai lần trùng nhau, đều hoàn toàn phù hợp với quy luật tự nhiên.

Vậy mà Giang Điềm lại bỗng nhiên đỏ mặt chẳng vì lý do gì.

Sau khi xếp hàng đứng ngay ngắn ở sân thể dục, cô quay đầu lại, khẽ nói với Lục Duẫn Tín:

“Cậu nhìn bóng của chúng ta đi, mau nhìn nè, lại chồng lên nhau rồi, có phải rất giống định mệnh không?”

Đổi thành người khác thì bóng cũng vẫn chồng lên nhau thôi.

Lục Duẫn Tín chậm rãi mấp máy môi: “Có bệnh.”

“...”

Giang Điềm thật sự muốn đánh người, kết quả vừa giơ tay lên thì đυ.ng ngay ánh mắt nghi hoặc của cô chủ nhiệm.

Cô thuận tay làm luôn động tác giãn ngực, rồi đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh.

Tiếng nhạc vang lên.

Giang Điềm theo nhịp điệu làm động tác tiêu chuẩn.

Cô chủ nhiệm bước đến cạnh Giang Điềm, nghiêm khắc nói: “Lục Duẫn Tín, tinh thần em để đâu rồi? Tay không giơ thẳng được à? Em nhìn Giang Điềm người ta xem...”

...

Bài thể dục phát thanh vừa kết thúc, các bạn học ồn ào tản ra.

Tần Thi và Tưởng Á Nam đến tìm Giang Điềm mua nước, một người bên trái một người bên phải khoác tay cô.

Tưởng Á Nam buôn chuyện: “Vừa nãy lúc cô Quách mắng anh Duẫn, cả lớp cười không chịu nổi luôn đó.”

Giang Điềm thản nhiên: “Tại vì đối lập mới thấy tớ đáng yêu cực kỳ hả?”

“Vì người cao nhất lớp và người lùn nhất lớp đứng cạnh nhau, nên không hiểu sao trông buồn cười ấy.” Tưởng Á Nam huých nhẹ vào eo Giang Điềm, hạ giọng xuống: “Trong tiểu thuyết, nữ chính muốn cưỡng hôn nam chính thì chỉ cần ép người ta vào tường, kiễng chân một cái là có thể hôn lên môi rồi. Còn nếu cậu ép anh Duẫn vào tường, kiễng chân một cái thì chỉ có thể hôn được...”

Giang Điềm chớp chớp mắt: “Hôn được chỗ nào cơ?”

Tần Thi hình dung ra cảnh đó, rồi phá lên cười: “Cằm chứ còn gì nữa hahahaha!”

“Tình bạn phòng ký túc của tụi mình đâu rồi, tình bạn phòng chỉ đến cái cằm thôi hả!” Giang Điềm làm bộ định đánh Tần Thi.

Tần Thi hốt hoảng núp ra sau lưng Tưởng Á Nam: “Đùa thôi mà, đùa thôi mà! Hơn nữa là do Á Nam nói trước đó nhé, cậu đánh cậu ấy đi đừng đánh tớ nha Điềm Điềm!”

“Được rồi được rồi, chú ý hình tượng một chút đi.” Giang Điềm đỏ cả tai, giơ tay đầu hàng giảng hòa.

Ba cô gái vừa cười đùa vừa xếp hàng dài trước quầy tạp hóa, nói chuyện phiếm linh tinh.

Người khác nói thì Giang Điềm lắng nghe, thỉnh thoảng chờ họ kết thúc một hai chủ đề thì cô sẽ đúng lúc ném ra một chủ đề mới...

Từ truyện tranh thức đêm đọc dở, đến mấy tin đồn mới nhất của ngôi sao nào đó...

Tần Thi và Tưởng Á Nam tám chuyện rôm rả, hoàn toàn không để ý, còn Giang Điềm thì chỉ tức mỗi chuyện mình chỉ có thể hôn được cái cằm của Lục Duẫn Tín, hoàn toàn không phủ nhận chuyện về sau, có một ngày nào đó, cô thật sự có thể ép Lục Duẫn Tín vào tường...

...

Giang Điềm có thói quen tranh thủ thời gian ra chơi để làm bài tập.

Không ngờ sáng thứ Hai cô giáo Quách Đông Vi lại giao hẳn một bài văn dài, đến trưa cô mới viết xong. Vừa ngẩng đầu lên thì trong lớp đã chẳng còn mấy ai.

Cô vội vã chạy đến căn tin, mấy quầy cơm của các chú đầu bếp cũng gần như dọn xong hết rồi, chỉ còn mấy món dư lẻ tẻ, được đổ chung vào một cái khay trông ỉu xìu.

Giang Điềm nhìn một lúc chẳng thấy ngon miệng, tiện tay gọi một phần khoai tây xào sợi với rau cải luộc, rồi bưng hộp cơm dùng một lần, vừa ăn vừa đi về ký túc xá.

Gần đến một giờ ký túc xá sẽ đóng cửa, Giang Điềm liền rẽ vào con đường tắt giữa căn tin và sân bóng rổ.

Tiếng bóng nảy lộc cộc vang vọng mơ hồ qua bụi cây rậm rạp, cô vô thức bước nhanh hơn.

Từ từ, một đoạn hội thoại lờ mờ vang lên ngày càng rõ ràng...

“Ra ngoài hát có một bài thôi, có phải sẽ làm gì em đâu, sao nể mặt đàn anh một chút cũng không được hả?”

"Đúng rồi đấy, mới học lớp 7 thôi mà ngực đã lớn thế này, chắc bị người ta làm qua rồi chứ gì. Này... học muội trốn cái gì mà trốn?"

"Ra ngoài chơi chút thôi mà, có sao đâu chứ..."

Bốn tên con trai lêu lổng, tay áo xắn tới khuỷu, đang chen lấn đẩy đẩy một cô bé vào góc tường.

Cô bé run run lặp lại: “Đừng mà... các anh đừng như vậy... em không đi với các anh đâu...” Ánh mắt hoảng loạn như thể không còn biết bấu víu vào đâu.

Giang Điềm khẽ lùi lại vài bước, cẩn thận mở danh bạ, tìm số điện thoại của phòng bảo vệ mà trợ lý của mẹ cô đã lưu vào từ đầu học kỳ, sau đó kéo khóa áo đồng phục lên cao tận cổ, cố làm ra vẻ bình tĩnh bước tiếp.

Cô bé kia vừa nhìn thấy Giang Điềm, ánh mắt lập tức sáng lên: “Bạn ơi! Bạn ơi, giúp với...”

Nhưng vừa nhìn rõ vóc dáng nhỏ nhắn của Giang Điềm, cô lại im bặt, mất hết hy vọng.

Bốn tên con trai quay lại liếc nhìn Giang Điềm, tên gầy nhất tát nhẹ một phát lên vai cô bé:

“Giúp cái gì mà giúp, bạn bè với nhau thôi mà, chỉ là rủ ra ngoài chơi một chút, dùng cái từ giúp nghe nặng nề thế làm gì?”

“Lớp 7 mà đã biết giả vờ đáng thương thế này, đúng là thiếu dạy dỗ.”

Tên béo hừ một tiếng, tay hắn sắp chạm vào ngực cô bé thì...

“Bộp!”

Một hộp cơm bay vẽ thành một đường cong trên không trung, rồi úp thẳng xuống đầu tên béo.

Tiếp theo là một tiếng “bịch” nhẹ, hộp cơm rơi xuống đất.

Khoai tây sợi và rau cải dính đầy đầu hắn, dầu mỡ trượt dọc gương mặt phúng phính chảy xuống, “tách” một phát, nhỏ tỏm vào phần cơm rơi dưới đất.

Ba tên còn lại sững người một giây, rồi bắt đầu chửi thề, cười đến mức không đứng nổi.

Giang Điềm liếc mắt ra hiệu cho cô bé chạy mau đi, cô bé mấp máy môi nói cảm ơn, rồi nhân lúc tên béo vẫn còn choáng váng, xoay người né tránh hai tên gầy và vụt chạy biến mất.

“Đ** má mày!” Tên béo gầm lên, lao về phía Giang Điềm.

Cô nuốt nước bọt, chân bước lùi hai nhịp.

Một tên gầy giữ chặt lấy cổ tay tên béo, rồi nở nụ cười mà hắn tự cho là thân thiện, quay sang nói với Giang Điềm:

“Em gái nhỏ làm bạn của tụi anh chạy mất tiêu, là muốn đi chơi với tụi anh cuối tuần này phải không?”

Trong lòng Giang Điềm vừa run vừa nghĩ, thì ra điểm tuyệt đối môn ném tạ trong kỳ thi vào cấp ba không phải là thiên vị, rồi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

“Tôi không quen anh.”

Tên gầy vươn tay ra:

“Tôi tên Triệu Minh Sơn, giờ thì quen rồi đó. Em tên gì?”

Hắn vừa nói vừa áp sát lại gần với giọng điệu mang đầy áp lực:

“Quen nhau rồi, thì... không biết có thể làm bạn không nhỉ...”

Giang Điềm mím môi, lùi thêm hai bước.

Nhưng trước khi tên gầy kịp chạm vào cô, một bóng người đột ngột lao ra từ bụi cây, mượn đà tung một cú đá thẳng vào đầu gối hắn.

Tên gầy kêu to chửi bới:

“Đứa nào mù mắt... Phó... Phó gia!”

Phó Dật cười mà như không cười:

“Lặp lại lần nữa, tao là ai?”

Tên gầy cùng đồng bọn vội vã xếp thành một hàng, co rúm người lại:

“Phó... Phó gia.”

Phó Dật lại đá thêm cú nữa:

“Phó gia là cái thá gì của mày?”

Mấy tên kia nín thở, không dám hó hé:

“Phó gia là ông... là, là trà sữa của em, à không... là tổ tông của em ạ!”

Giang Điềm nhịn không nổi, “phụt” bật cười.

Phó Dật chỉ vào Giang Điềm:

“Thế cô ấy là ai?”

Bọn kia lắp bắp:

“Không... không quen biết ạ...”

Phó Dật lại tung thêm một cú đá vào bắp chân tên gầy:

“Cô ấy là tổ tông của tụi bây!”

Trình Tư Thanh cấm Giang Điềm chơi với Phó Dật là có lý do cả.

Trường Nhất Trung ngoài lớp Một lừng danh nghiền nát toàn thành Nam, mỗi khối còn có một lớp học sinh toàn con ông cháu cha, bố mẹ bỏ cả đống tiền vào trường.

Phó Dật học ở lớp đặc biệt “Ánh nắng và Mưa rơi” của khối 11, không nói làm gì, đã thế còn uốn tóc xoăn vàng chóe, không mặc đồng phục, áo ba lỗ mướt mồ hôi in hình con quái vật gầm gừ, trên tai lại còn...

“Phó Dật, cậu tháo cái khuyên tai đó ra được không?” Giang Điềm nhìn cậu ta với biểu cảm đầy phức tạp: “Nhìn như cứt chuột ấy.”

“Đây là mốt, là phong cách kim loại, biết black gold là gì không hả...”

Giang Điềm liếc mắt khinh thường.

Bốn tên con trai chỉ biết trơ mắt nhìn trùm trường Phó gia vừa rủ cô nhóc đi ăn mì gói, vừa tháo khuyên tai xuống rồi tiện tay ném vào bụi cỏ...

Giang Điềm và Phó Dật mua đồ xong ở căn-tin, vừa bước ra thì thấy Tần Thi.

Tần Thi tròn mắt:

“Điềm Điềm, sao giờ này cậu còn chưa ăn cơm? Sao không về ký túc xá?” Cô nàng liếc mắt sang bên cạnh, khựng lại một chút:

“Cậu sao lại đi với... khụ khụ, đi với cậu ta.”

Phó Dật định lên tiếng.

Giang Điềm hờ hững liếc cậu ta một cái.

“Bạn cũ trước kia, tình cờ gặp nói mấy câu thôi mà.”

Giang Điềm nhẹ giọng nói với Tần Thi: “Tớ trưa nay không về ký túc, Tần Thi đi cùng nhau nhé?”

Tần Thi đáp lời, tiện tay nhận lấy hộp mì của Giang Điềm.

“Tiểu mỹ nhân nhớ ăn sớm đó nha.”

Phó Dật cười tít mắt vẫy tay với hai người.

Giang Điềm giơ tay đấm nhẹ một cái vào tay cậu ta:

“Cảm ơn.”

Tần Thi mắt nhìn thẳng, khi lướt qua thì đuôi tóc khẽ quét qua ngực Phó Dật...

Phó Dật quay lại sân bóng rổ, Lục Duẫn Tín đã mặc xong áo khoác đồng phục, tay đút túi ngồi trên ghế dài, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng.

“Trời ơi, lúc nãy đúng là phải cảm ơn cậu đó.” Phó Dật ngồi xuống bên cạnh Lục Duẫn Tín: “Nếu không phải cậu cứ làm bộ làm tịch bảo ồn ào quá chơi không được, thì tôi cũng chẳng nghe thấy gì. Kết quả vừa chạy ra thì thấy là chị em ngốc nhà tôi, chị tiểu Điềm lớn lên cùng tôi từ hồi còn mặc quần hở đũng đó nha!”

Cậu “ừng ực” uống một hớp nước rồi lầu bầu tiếp:

“Mấy thằng khốn chuyên bắt nạt kẻ yếu đó mà cũng dám giở trò với chị tiểu Điềm của tôi? Đúng là nên bị phòng bảo vệ bắt lại phạt cho một trận, chẳng hiểu sao bà lão ở phòng giáo vụ cứ suốt ngày soi tôi làm gì không biết nữa.”

Nói rồi, Phó Dật dùng khuỷu tay huých huých Lục Duẫn Tín:

“Vừa nãy sao cậu không ra ngoài? Rõ ràng là cậu nghe thấy mà, chị Điềm cũng là bạn học của cậu đấy.”

Lục Duẫn Tín cụp mắt xuống, bấm điện thoại:

“Không thân.”

Phó Dật rất tin tưởng “ồ” một tiếng, rồi từ sau lưng đưa cho cậu ta một chai nước:

“Vừa rồi chị tiểu Điềm hỏi tôi đang đánh bóng với ai, tôi nói là với cậu. Cô ấy liền mua một chai nước nhờ tôi đưa cho cậu, còn bảo tôi nói với cậu cái gì mà... cái gì nhỉ... À phải rồi! Cô ấy nói không ngờ cậu biết chơi bóng rổ, còn nói sau này sẽ đến xem cậu chơi, bảo cậu chỉ được uống nước do cô ấy mua thôi. Nè!”

Phó Dật đưa cái chai có dán hình mặt cười cho cậu xem, đọc dòng chữ bên trên:

“Thỏ Lục Duẫn Tín.”

Lục Duẫn Tín khẽ “hừ” một tiếng khinh miệt, nhận lấy chai nước, giật phăng miếng nhãn có chữ viết kia.

Nước thì... cũng uống rồi.

Sáng sớm hôm sau, việc bốn nam sinh bị xử phạt kỷ luật nghiêm khắc đã được loa phát thanh của trường thông báo rành rọt.

Mà với tư cách là nhân vật trung tâm của sự việc, cái tên Giang Điềm đương nhiên lập tức xuất hiện trong các lời đồn đoán khắp sân trường.

Phiên bản cơ bản nhất là:

Giang Điềm thấy một nữ sinh bị bắt nạt, liền đi gọi bảo vệ, sau đó dũng cảm ra tay cứu người. Trước khi bảo vệ tới, Phó gia cũng xuất hiện kịp thời, nghĩa khí xuất hiện cứu chị Tiểu Điềm.

Phiên bản nâng cấp:

Giang Điềm bị bắt nạt, chính Phó gia gọi bảo vệ đến và dũng cảm ra tay cứu người.

Còn phiên bản nâng cấp hơn nữa...

Giang Điềm là cô bé đáng thương chỉ ăn bắp cải với khoai tây sợi vào buổi trưa, bị bắt nạt, khiến Phó gia động lòng trắc ẩn, ra tay tương trợ, lại còn dẫn chị Tiểu Điềm đi mua mì ăn liền. Thế nên quan hệ giữa hai người... tất nhiên là... khó mà nói rõ.

Giờ tự học sáng, cô giáo Quách Đông Vi gọi Giang Điềm vào văn phòng. Sau khi hỏi rõ tình hình, cô an ủi mấy câu rồi dặn dò thêm: Nên hạn chế qua lại với Phó Dật.

Giang Điềm ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, vừa mới quay về lớp, còn chưa kịp ngồi ấm ghế đã bị Phùng Uý Nhiên kéo tay lại:

“Chị Tiểu Điềm, cậu với Phó Dật rốt cuộc là quan hệ gì thế? Nghe nói có người thấy hai người nói chuyện thân thiết lắm luôn.”

Liếc ra sau thấy Lục Duẫn Tín không có mặt, Phùng Uý Nhiên che tay cạnh miệng thì thầm:

“Thật ra tớ thấy Phó Dật cũng được mà, tính tình thẳng thắn, nghĩa khí, không làm chuyện xấu gì. Có chăng là không thích tuân thủ nội quy trường lớp thôi.”

“Cậu thích thì cậu theo đuổi đi.” Giang Điềm giơ tay chỉ về phía sau, bắt chước giọng điệu thều thào của cậu bạn: “Tớ chỉ cần người này thôi.”

Phùng Uý Nhiên nhìn cô với vẻ mặt hết thuốc chữa:

“Nếu anh Duẫn thích cậu thật thì hè năm ngoái tớ đã phải gọi cậu là chị dâu rồi ấy chứ. Cùng lắm thì theo hiệu suất của chị Tiểu Điềm nhà ta, tuần đầu tiên nhập học là tớ đã phải gọi cậu là chị dâu rồi. Nhưng mà bây giờ cậu nhìn xem đi, anh Duẫn có đối xử với cậu khác người khác không? Không hề có nhé.”

“Cậu không hiểu rồi.” Giang Điềm cúi đầu lục tìm sách trong ngăn bàn, giọng nhẹ nhàng: “Tớ với cậu ấy, từ khoảnh khắc đầu tiên gặp nhau, đã là định mệnh phải ở bên nhau rồi. Cho dù cậu ấy có lạnh nhạt, nóng nảy hay hờ hững thế nào, cũng sẽ dây dưa, cũng sẽ ở bên nhau thôi. Cậu hiểu không, chính là cái kiểu... tiềm thức, trực giác ấy.”

“Thôi đi bà cô, chắc chắn chưa nắm tay bao giờ, ôm cũng chưa ôm, mà còn hỏi nữa. Cậu cảm thấy ánh mắt anh Duẫn nhìn cậu với nhìn tớ hay nhìn Thẩm Truyền có gì khác nhau không? Cậu từng thấy anh Duẫn cười với cậu chưa? Từng nghe anh ấy nói với cậu quá mười chữ chưa? Đồ cậu đưa, anh Duẫn có ăn không...”

Phùng Uý Nhiên còn chưa kịp bắn hết tràng súng liên thanh của mình.

Lục Duẫn Tín mặt không cảm xúc bước vào lớp, rồi dừng lại ngay trước bàn Giang Điềm, đưa tay khẽ kéo tóc đuôi ngựa của cô.

Giang Điềm “á” một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn rõ người vừa tới thì lập tức giơ tay đánh:

“Lục Duẫn Tín, cậu nghiện kéo tóc tôi rồi đúng không?”

Không gian xung quanh lập tức im phăng phắc.

Phùng Uý Nhiên và Thẩm Truyền nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu...

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.