TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Sự Tưởng Tượng Của Bong Bóng Nước

Lục Duẫn Tín đưa nắm tay lên miệng ho khẽ một tiếng:

“Phó Dật tìm cậu.”

“Cậu ta không lo học tiết tự học buổi sáng, tìm mình làm gì...” Giang Điềm lẩm bẩm một câu, rồi nhờ Phùng Uý Nhiên tránh sang một chút.

Khi Giang Điềm đi ra thì Lục Duẫn Tín vừa lúc bước vào.

Giang Điềm bĩu môi với Lục Duẫn Tín, còn Lục Duẫn Tín thì mặt không chút biểu cảm...

Phùng Uý Nhiên và Thẩm Truyền liếc nhau, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu.

Cuối cùng, Thẩm Truyền thua oẳn tù tì, liền cẩn thận dò hỏi:

“Anh Duẫn à, quan hệ giữa cậu và chị Điềm... từ khi nào mà... khụ khụ... thân tới mức kéo tóc nhau vậy?”

“Gọi người.” Lục Duẫn Tín dùng ánh mắt ra hiệu ra ngoài: “Cô ấy đứng cách vai tôi xa lắm.”

Quả đúng là keo kiệt đến từng chữ...

Phùng Uý Nhiên liếc Thẩm Truyền một cái, ra vẻ “Thấy chưa, tôi đã bảo là anh Duẫn với chị Điềm chẳng có gì mà.”

Thẩm Truyền nhìn Lục Duẫn Tín, rồi lại nhìn Giang Điềm và Phó Dật đang đứng ngoài hành lang, trong lòng có chút suy nghĩ.

...

Phó Dật quả thật rất sốt ruột, đến mức đứng cũng không vững:

“Chị Điềm, cậu đọc nhiều sách như vậy, nhất định biết Trương Ái Linh từng nói một câu... chính là câu đó... gì mà giữa hàng triệu người, gặp được người mình muốn gặp, giữa hàng triệu năm, nơi hoang dã vô tận của thời gian... à không, hoang mạc... không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa khéo gặp đúng lúc và... và chẳng còn gì khác để nói...”

“Rồi rồi, được rồi.” Giang Điềm bất lực ngắt lời cậu: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì?”

“Cái đó...” Phó Dật liếc nhanh vào lớp Một, rồi lập tức thu ánh mắt lại: “Tối qua tôi đã suy nghĩ rất lâu... rốt cuộc duyên phận là gì...”

“Nói tiếng người.” Giang Điềm làm bộ muốn quay vào lớp.

“Ôi ôi, bà cô của tôi ơi.” Phó Dật ho khẽ một tiếng, ghé sát tai Giang Điềm nói nhỏ: “Tôi muốn xin số điện thoại và QQ của Tần Thi.”

“Cậu lấy làm gì?” Giang Điềm lập tức cảnh giác, đẩy cậu ra xa: “Tần Thi là bạn thân của tôi đấy, không phải để cậu tùy tiện tán đâu nhé.”

“Tôi thề là tuyệt đối sẽ không làm bậy.” Phó Dật khép chặt ngón tay phải, giơ lên: “Tôi chỉ sẽ ngoan ngoãn như con gà mà xem trạng thái của cô ấy, ngoan ngoãn như con gà mà ngắm số của cô ấy là đủ rồi, thật đấy, tôi Phó Dật tuyệt đối sẽ không chủ động quấy rầy hay hẹn cô ấy.”

“Thật không?” Giang Điềm nắm điện thoại, bán tín bán nghi: “Vậy sao cậu không tự đi xin cậu ấy...”

“Tôi mà xin thì chắc chắn cậu ấy sẽ không cho.”

“Các cậu quen nhau từ trước à?” Giang Điềm tò mò hỏi.

Phó Dật hơi mất tự nhiên, khẽ chạm vào sống mũi: “Chỉ gặp một lần, chỉ một lần thôi.”

Lấy được thứ mình muốn, cậu ta chuồn mất tăm mất tích trong chớp mắt.

...

Khi Giang Điềm quay lại lớp, Thẩm Truyền và Phùng Uý Nhiên đang gục đầu xuống bàn ngủ bù.

Ngược lại, Lục Duẫn Tín thì chống một tay lên má, tay kia cầm bút nhanh chóng tính toán trên giấy nháp.

Không ít bạn học liếc mắt nhìn về góc lớp này, rồi lại tự giác tránh đi để không làm phiền.

Giang Điềm đặt tay lên bàn của Lục Duẫn Tín khẽ hắng giọng.

Sau đó mang theo tâm trạng không có chỗ trốn, lại cẩn thận sợ cậu giận, cô dịu giọng nói:

“Vừa nãy tớ không cố ý nói to như vậy, không phải cố tình khiến mọi người xung quanh chú ý đâu...”

Lục Duẫn Tín liếc cô một cái.

“Được rồi được rồi.” Giang Điềm như vỡ òa tâm trạng: “Tớ thừa nhận là cũng có hơi hơi cố ý một chút. Ai bảo Phùng Uý Nhiên nói là trong mắt cậu, tớ chẳng khác gì những người khác chứ. Tớ biết cậu không thích cái kiểu bị người ta gọi hay bị chú ý như vậy...”

“Có khác.” Lục Duẫn Tín thuận tay điền một con số lên đề thi.

“À?” Giang Điềm sững lại, rồi lập tức ôm mặt với vẻ nửa tin nửa ngờ:

“Chẳng lẽ cậu đã nhận ra tớ là sự kết hợp hoàn hảo giữa tâm hồn đẹp đẽ và ngoại hình xinh xắn, ngây thơ đáng yêu, hoạt bát, lương thiện, tri thức, dịu dàng, rộng lượng, đoan trang...”

“Giang mét rưỡi.”

“...”

Lục Duẫn Tín đối chiếu đáp án, chỗ đúng thì lật sang trang khác:

“Người ta ai cũng trên mét năm.”

“Tôi một mét năm mươi mốt.” Giang Điềm nghiêm mặt.

Lục Duẫn Tín gật đầu: “Giang mét năm mốt.”

Giang Điềm định giật cây bút trong tay cậu, ai ngờ vừa giơ tay thì cánh tay va “cốp” vào cạnh bàn.

Tiếng va vang lên, đau đến mức cô phải nghiến răng trợn mắt.

...

Thứ Sáu.

Phùng Uý Nhiên có việc nên đi trước, Lục Duẫn Tín và Thẩm Truyền như thường lệ đến khu dân cư trước cổng Nhất Trung.

Hai người chẳng nói nhiều.

Im lặng suốt đường cho đến khi vào nhà, Thẩm Truyền mới hờ hững mở miệng:

“Dạo này hình như anh Duẫn Tín kiên nhẫn hơn trước, thỉnh thoảng Tiểu Điềm ấy... rồi tôi này, Khỉ này nói gì, cậu đều chịu khó nghe hơn chút.”

Lục Duẫn Tín “ừ” một tiếng:

“Có thể là mấy người tưởng tôi đang nghe.”

Thực ra cậu có nghe hay không thì ai mà biết được, Thẩm Truyền bực bội kéo ghế ngồi xuống.

Hai người xách đủ loại ống nhòm to nhỏ lên sân thượng, loay hoay một hồi, dự báo thời tiết nói sẽ mưa, không thấy được sao, thế là lại tiếc nuối khiêng đồ xuống.

Trước sau cũng tốn khối thời gian, Thẩm Truyền vừa bật máy tính, Lục Duẫn Tín đã thu dọn cặp sách.

“Anh Duẫn Tín không chơi vài ván à?”

“Về nhà.” Lục Duẫn Tín ném cho cậu một chùm chìa khóa.

Thẩm Truyền đón lấy: “Thứ Bảy cũng không tới à?”

“Xem đã.” Lục Duẫn Tín vừa đi giày vừa nói: “Dạo này nhà có việc.”

“Tuỳ cậu.” Thẩm Truyền vừa đáp vừa nghe tiếng cửa khép lại, trong lòng thấy lạ: Dì Minh vốn nổi tiếng là phụ huynh dễ nói chuyện, thì có chuyện gì được chứ...

...

Lục Duẫn Tín về đến cửa nhà, phát hiện cửa khép hờ.

Vừa bước vào mái hiên liền thấy hai người phụ nữ đang trò chuyện trong phòng khách.

Mẹ cậu thì ngồi trên ghế sô-pha chính, đang gọt táo.

Bà lão mặc áo lông chồn, ăn mặc lộng lẫy, ngồi bên cạnh có phần gò bó, xoay xoay chiếc nhẫn vàng to tướng trên tay: “Thực ra tôi sang đây cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn Tiểu Duẫn một chút, nhìn một cái là được rồi...”

Lục Duẫn Tín xách cặp, vòng qua bà lão đi đến bên cạnh mẹ mình: “Mẹ, ăn cơm tối thì gọi con, con lên lầu trước.”

Minh Anh liếc nhìn bà lão, rồi lại nhìn người con trai từ lúc vào cửa đã có vẻ mặt khó coi bất thường, khẽ gật đầu: “Ừ, để mẹ gọt cho con nửa quả táo ăn tạm.”

Bà lão vừa nhìn thấy Lục Duẫn Tín, ánh mắt rõ ràng sáng hẳn lên:

“Tiểu Duẫn à, lần này bà mang cho cháu rất nhiều đồ ăn vặt.”

“Mẹ nhớ vứt đi.” Lục Duẫn Tín cắn một miếng táo.

Sắc mặt bà lão khựng lại: “Có mấy thứ là bà đặc biệt nhờ người mua, là loại nấm ngày trước cháu thích ăn nhất, quý lắm đấy.”

“Vậy thì bà mang về mà thờ.”

Minh Anh khẽ kéo vạt áo Lục Duẫn Tín, ra hiệu cho cậu đừng kích động.

Bà lão bị Lục Duẫn Tín chặn lời, nghẹn đến đỏ cả mắt:

“Bao nhiêu năm rồi, bà cũng đã nửa chân xuống mồ rồi, Tiểu Duẫn, cháu vẫn không chịu tha thứ cho bà sao? Một năm bà cũng chẳng tới được mấy lần, cháu không thể nói chuyện tử tế với bà một lúc à.”

“Cháu không muốn nói chuyện với bà.”

“Nhưng bà là bà ruột của cháu mà...” Bà lão ôm ngực, giọng đầy ai oán.

“Bà cũng biết bà là bà ruột của cháu cơ à!” Lục Duẫn Tín giơ tay quẳng mạnh cặp sách xuống đất.

“Bộp” một tiếng, xung quanh lập tức im bặt.

Lục Duẫn Tín nhắm mắt lại, kìm chặt cảm xúc vừa bùng lên trong thoáng chốc rồi chậm rãi mở mắt nói với Minh Anh:

“Mẹ, con ra ngoài đi dạo một chút.”

“Bên ngoài mây đen nặng trĩu, trông như sắp mưa.” Minh Anh chạm phải ánh mắt của con trai, nuốt xuống những lo lắng muốn nói: “Về sớm ăn cơm nhé.”

Lục Duẫn Tín khẽ “ừ” một tiếng, đứng dậy không thèm liếc nhìn bà lão mà đi thẳng ra cửa.

Ánh mắt bà lão dõi theo, cũng đứng lên, lắp bắp:

“Tiểu Duẫn...”

Lục Duẫn Tín liền sải bước nhanh hơn.

...

Giang Điềm đến tòa hành chính giúp ông ngoại lấy tài liệu, tiện thể ghé tiệm quay nướng ở cổng nam mua một con ngỗng om, vừa đi vừa khe khẽ hát.

Khi vào thang máy, cô gặp một người bước ra, liền kéo chặt áo khoác lại.

Đứng yên nhìn rõ bóng lưng người ấy, Giang Điềm lập tức chống tay chặn cánh cửa thang máy sắp khép liền nhanh chóng đuổi theo:

“Lục Duẫn Tín cậu định đi đâu thế, bên ngoài sắp mưa rồi.”

Lục Duẫn Tín cứ thế bước đi mà không nói một lời.

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.