0 chữ
Chương 6
Chương 6: Ba Mặt Trăng
Nhìn đôi mày của cậu, nhìn đôi mắt của cậu.
Nhìn thấy khí chất thiếu niên đặc trưng của lứa tuổi này trên người cậu, cũng nhìn thấy sự trầm tĩnh lạnh lùng không hợp với độ tuổi ấy, tất cả những điều mâu thuẫn ấy lại hài hòa đến kỳ lạ, dồn nén nơi bờ môi...
Giang Điềm bất giác nuốt nước bọt một cái.
“Cậu chỉ còn mỗi phần Vật lý là chưa làm thôi, nhưng đề Vật lý lần này có đến chín mươi phần trăm giống với đề mà thầy đã cho kiểm tra trên lớp trước đó, cho nên...” Lục Duẫn Tín nghiêng mặt nhìn Giang Điềm: “Rốt cuộc cậu muốn tôi giảng cái gì đây?”
Giang Điềm khẽ “à” một tiếng như hỏi lại, ánh mắt vừa chạm vào Lục Duẫn Tín liền chột dạ mà tránh đi,
lật tới lật lui mấy tờ giấy:
“Cậu mà cũng biết bài tập là gì à... Tôi cứ tưởng thiên tài như cậu sẽ chẳng bao giờ chạm vào mấy nỗi khổ của phàm nhân thế này chứ.”
“Thiên tài?”
Lục Duẫn Tín khẽ nhếch môi như tự giễu, ngòi bút rơi xuống trang nháp:
“Chương này động năng là trọng điểm, nhưng thế năng cũng không thể bỏ qua. Có miếng trượt sẽ gắn lò xo, có quả bóng nhỏ va vào tường sẽ chịu lực đàn hồi...”
Giang Điềm ra chiều suy nghĩ:
“Vậy ý cậu là... làm thiên tài cũng rất vất vả? Thành tích đứng đầu khối thực ra là kết quả của những đêm cậu chong đèn học thâu đêm?”
Nói càng lúc càng thấy hợp lý:
“Cho nên không những cậu phải nắm vững bài tập, mà còn phải nỗ lực gấp đôi vào những khoảng thời gian người khác không nhìn thấy. Mấy cuốn như Vương Hậu Hùng, Khúc Nhất Tuyến, Tiết Kim Tinh... người ta làm một cuốn, cậu phải làm hai cuốn thì mới có thành tích như bây giờ...”
Không rõ là do nói nhanh quá, hay vì nắng hơi gắt mà má cô hơi ửng hồng lên một chút.
Khi tò mò đặt câu hỏi, đôi mắt cô ánh lên đen láy, sáng đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng phản chiếu ở giữa...
Lục Duẫn Tín hơi mất tự nhiên mà dời mắt sang chỗ khác:
“Bình thường tôi lướt qua bài tập một lượt, cái nào làm được thì không đυ.ng đến, thấy cái nào khó mới bắt đầu viết.”
“Vậy... cậu có hay phải viết không?” Giang Điềm hỏi.
Lục Duẫn Tín nghiêm túc suy nghĩ một lát:
“Gần như không có.”
“...”
Trời ơi! Mình cũng chỉ là chăm chú nghe giảng trên lớp, giờ ra chơi thì tranh thủ lấp lỗ hổng kiến thức, làm bài tập cẩn thận từng chút một, môn tự nhiên còn mang theo một hai cuốn sách tham khảo để học trước thôi mà!
Trời ơi! Còn người ta thì sao, trên lớp ngủ, thỉnh thoảng mới lơ mơ nghe giảng, căn bản là... chẳng buồn làm bài tập!
Làm gì có khoảng cách trí tuệ nào ở đây chứ!
Giang Điềm trừng mắt nhìn cậu một cái, ôm lấy hộp nước cam, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà uống với vẻ uất ức.
Lục Duẫn Tín thì đã mở cuốn sách bài tập ra.
Trong không gian yên tĩnh...
“À đúng rồi.” Giang Điềm lên tiếng: “Cậu có thành phố nào muốn đến để học đại học không?”
Lục Duẫn Tín vẽ một vòng tròn quanh dạng bài yêu thích của thầy cô trường Nhất Trung:
“Không có.”
“Vậy... có trường đại học nào muốn thi vào không?” Giang Điềm chợt nghĩ tới điều gì đó: “Kỳ thi Olympic hè này chắc cậu sẽ tham gia nhỉ, nếu được huy chương vàng thì có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.” Giọng cô nhỏ dần: “Nghe nói huy chương bạc hay đồng cũng sẽ được ưu đãi giảm điểm xét tuyển...”
Lục Duẫn Tín khẽ “ừ”, đặt môn Vật lý sang một bên, cầm lấy quyển Toán.
“Thật ra, Nam Đại với Chiết Đại cũng đều rất tốt, tớ đặc biệt thích vùng sông nước Giang Nam, nhưng mà...” Giang Điềm chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn bức tranh treo tường: “Tớ lại muốn học cùng trường với cậu.”
Không chỉ là cùng một trường cấp ba, mà còn là cùng một trường đại học, cùng một thành phố.
Lục Duẫn Tín không ngẩng đầu, nét bút vẫn không dừng lại.
Giang Điềm lơ đãng xoay xoay ống hút trong tay:
“Thật ra, lúc cô Quách phát phiếu chọn ban tự nhiên hay xã hội, tớ đã do dự một chút. Dù sao thì điểm tổ hợp xã hội của tớ cũng cao hơn tự nhiên nhiều lắm. Tớ không hiểu tại sao những sự kiện lớn, ý nghĩa từng học qua rồi lại có thể quên được... mà cũng không hiểu tại sao một miếng trượt đang lướt bình thường lại phải lúc chịu lực này, lúc chịu lực kia, rồi còn phải loay hoay với hướng lực... rồi phương trình hóa học nữa, rốt cuộc là khi nào thì thêm chất xúc tác, tại sao phản ứng này không cần đun nóng mà phản ứng kia lại nhất định phải vẽ thêm ký hiệu hình tam giác...”
“Nhưng tớ cũng biết mà, việc chấm điểm tổ hợp xã hội có rất nhiều yếu tố không chắc chắn.” Giang Điềm nói: “Những câu hỏi tự luận có thể khiến nhiều học sinh ban xã hội thi đại học thấp hơn dự đoán, chênh đến hai ba chục, thậm chí năm sáu chục điểm...”
“So với điều đó, thì khối tự nhiên biến động ít hơn nhiều. Cậu là trình độ thế nào, trong một phạm vi nhất định, thì sẽ được bảng điểm phản ánh đúng y như vậy...”
“Cô Trình vẫn luôn nói với tớ rằng, tư duy và thiên phú là thứ chỉ một số ít người có, ví dụ như cậu vậy.” Cô nâng ống hút trong ly mình lên, nhẹ nhàng chạm vào ống hút trong ly của Lục Duẫn Tín.
“Còn trình độ của đa số người thật ra cũng na ná nhau, muốn có thành tích vượt trội cũng chẳng có gì bí mật, chỉ là: Phương pháp, kiên trì, và nỗ lực...”
“Tớ thi vào cấp ba không được như ý, vào Tam Trung với thứ hạng khá thấp. Suốt cả học kỳ đầu lớp 10...” Giang Điềm dừng lại một chút, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Trong đầu tớ chỉ nghĩ đến cậu.”
Lục Duẫn Tín đóng nắp bút lại.
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên.
“Tớ nghĩ đến việc cậu học giỏi thế nào, xuất sắc ra sao... Đã vậy, nếu tớ chịu khó hơn người khác một chút, có thể từ hạng bảy, tám của lớp vươn lên giữ vững top hai, thì tớ cũng có thể ngày càng tốt hơn...”
Nước cam đã gần cạn.
Giang Điềm đưa ống hút chạm vào ống hút trong ly của cậu, nhưng cái ống hút kia lại xoay nhẹ một vòng, né tránh. Cô càng cố chạm vào, nó lại càng lùi xa hơn.
Giang Điềm dừng tay lại, khẽ chớp mắt một cái, chậm rãi nói:
“Lục Duẫn Tín, cậu có biết không? Tớ ghét cái kiểu tớ nói rất nhiều, còn cậu thì cứ im lặng không lên tiếng như vậy.”
“Nhưng mà, Lục Duẫn Tín.” Cô đột ngột quay đầu lại, chân mày cong cong, mắt ánh lên ý cười:
“Cậu có biết ghét nghĩa là gì không?”
...
Dì Minh lên gọi hai đứa xuống ăn tối, tiện thể hỏi:
“Tiểu Điềm hôm nay học với thằng bé thế nào rồi? Nó có giảng bài đàng hoàng cho con không?”
Rõ ràng là cả buổi chiều lải nhải không ngừng, bản thân thì chẳng hề cầm đến bút, còn quay sang trách Lục Duẫn Tín không đáp lời mình, ấy vậy mà ai đó lại mỉm cười ngọt ngào với dì Minh:
“Hôm qua con làm bài công suất mãi mới xong, còn cậu ấy thì giải chỉ mất vài bước. Cả môn Toán nữa, trước giờ con thấy bất đẳng thức rất khó, vậy mà nhìn cậu ấy làm bài, con lại thấy hình như mình cũng hiểu được...”
“Thật không đó?” Dì Minh vui mừng ra mặt.
“Vậy thì Tiểu Điềm à, sau này mỗi tối thứ Sáu hay cuối tuần mà về nhà, con cứ qua đây làm bài cùng nó nhé. Hoặc để nó sang tìm con cũng được. Dù sao cái thằng này cuối tuần toàn lang thang bên ngoài, đúng lúc bắt nó chịu khó ở nhà một chút...”
“Mẹ!” Lục Duẫn Tín gọi lớn.
Giang Điềm cũng ngập ngừng theo:
“Như vậy... có phiền cậu ấy quá không ạ...”
“Phiền cái gì mà phiền.” Dì Minh hoàn toàn không chịu nổi dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Giang Điềm, mặt nghiêm lại dọa Lục Duẫn Tín:
“Con nghĩ lại đống sắt vụn trong phòng con đi!”
Sau đó lại tươi cười rạng rỡ bảo Giang Điềm dọn dẹp bài vở xong thì xuống ăn cơm sớm.
Giang Điềm có lúm đồng tiền lún sâu, vừa ngoan ngoãn đáp lời, vừa làm động tác tạm biệt với dì Minh đầy đáng yêu.
Lục Duẫn Tín “hừ” một tiếng, đẩy ghế đứng dậy, lúc đi ngang qua Giang Điềm, không nặng không nhẹ khẽ kéo một cái vào đuôi tóc buộc đuôi ngựa của cô.
Giang Điềm kêu “ái da” một tiếng, vung tay đánh lại:
“Lục Duẫn Tín, cậu làm gì vậy!”
Cú đánh không trúng ai.
Giang Điềm ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cậu, thấy cậu đút tay vào túi quần, vừa đi vừa vung tay ra sau, cái dáng vẻ chẳng mấy bận tâm đầy thờ ơ ấy...
Cô khẽ giơ tay chạm vào đuôi tóc mình, nóng rực cả má.
...
Cuối tuần luôn trôi qua rất nhanh.
Chủ nhật, Giang Điềm mang theo món quà bố Giang tặng quay trở lại trường. Nhìn thấy cô Quách Đông Vi đang ngồi trên bục giảng, cô chợt có ảo giác như là ngày khai giảng đầu tiên.
Chỉ là, những điều giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh giờ đây đã khác, không còn là học kỳ mới, khí thế mới, mà là:
“Tháng 3 là tháng xây dựng văn hóa học đường, nhà trường sẽ tổ chức hàng loạt hoạt động như báo tường, thi đấu bóng đá, bóng rổ... Trong lúc các em tích cực tham gia, cũng đừng quên chuẩn bị cho kỳ thi giữa tháng sắp tới. Từ lớp 10 trở đi, phải coi mỗi kỳ kiểm tra đều là kỳ thi đại học, để đến lúc thi thật, nó cũng sẽ giống như một kỳ kiểm tra bình thường mà thôi...”
“Reng reng” Tiếng chuông hết tiết vang lên.
Giang Điềm như thường lệ chia đồ ăn vặt cho các bạn trong lớp, những món phụ kiện nhỏ được gói gém xinh xắn thì chia cho các bạn cùng phòng. Cô tặng ba cậu bạn ngồi gần những chiếc bút bi có vỏ bọc hình đầu lâu hoặc cao su. Còn móc khóa hình Minnie, cô tự treo lên chùm chìa khóa của mình.
Còn lại móc khóa Mickey... thì được xử lý một cách kín đáo hơn, nhân lúc Lục Duẫn Tín ra ngoài giữa giờ, cô dúi cho Phùng Uý Nhiên thêm hai thanh sôcôla, nhờ cậu ấy lén lút bò xuống dãy bàn sau, mở cặp của ai đó...
Tối hôm đó, Giang Điềm đang sấy tóc trong ký túc xá, mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía điện thoại.
Tưởng Á Nam vừa húp mì gói vừa nói:
“Tiểu Điềm, tối nay cậu có gì đó sai sai nha, cứ như làm chuyện mờ ám rồi sợ bị bắt quả tang ấy.”
“Có đâu... Tớ chỉ đang vận động nhãn cầu thôi, luyện tập trước cho bài mát xa mắt ngày mai.” Nói rồi, Giang Điềm rất có phối hợp mà đảo mắt trái nhìn trái, mắt phải liếc phải.
“Được rồi được rồi,” Tần Thi thơm thảo đưa tay che mắt cô lại: “Ngày mai là thứ hai, tập hợp ở sân thể dục, đón ánh bình minh đầu tuần... viện cớ thì cũng nên có chút trình độ đi chứ.”
Giang Điềm lập tức làm động tác người mù mò tượng, hai tay khua loạn trong không trung:
“Lý do, lý do của tớ, cậu đang ở đâu.”
Cả đám con gái trong phòng phá lên cười rộn rã.
...
Phùng Uý Nhiên đã lén đặt móc khóa vào ngăn phụ trong cặp của Lục Duẫn Tín.
Sáng sớm hôm sau, khi biết được việc này, Giang Điềm nửa phần may mắn nghĩ nếu cậu có đến chất vấn thì mình vẫn chưa nghĩ xong lý do để giải thích, nửa phần lại thấy hụt hẫng với cái kiểu chẳng bao giờ để gì vào cặp như cậu ấy, thì có lẽ đến... năm con khỉ mới phát hiện ra mất.
Sau tiết hai, nhạc tập hợp vang lên từ sân thể dục.
Tầng trên bắt đầu vang lên tiếng bàn ghế va chạm, cùng bước chân rộn ràng của các lớp đổ ra hành lang.
Để tiện cho các bạn khác ra vào, Giang Điềm lùi bàn học của mình về sau một chút, đang kiễng chân nhìn quanh tìm Tần Thi, thì Tần Thi từ cửa trước bước vào, khoác tay cô một cách thân thiết.
Từ khu giảng đường ra sân thể dục chẳng khác nào một cuộc đại di cư, một biển người chen chúc đen kịt.
Lớp khác thì ba bốn học sinh tụm lại, lộn xộn kéo nhau qua rồi mới lắp ghép vào đội hình. Còn lớp 1, 2, 3 với tư cách là hình mẫu của cả khối thì bắt buộc phải xếp hàng nghiêm chỉnh dưới chân giảng đường, sau đó mới xếp thành hai hàng chạy nhỏ đều đặn ra sân.
Giang Điềm và Tần Thi tách nhau ra ở đoạn bồn hoa giữa sân.
Theo thứ tự chiều cao từ cao đến thấp, Tần Thi đi về phía hàng thứ hai bên phải, còn Giang Điềm thì hướng về phía hàng đầu tiên bên trái.
Tiếng còi vang lên, hiệu lệnh: “Nghiêm nghỉ!”
Giang Điềm lơ đãng đưa mắt nhìn quanh, rồi xuyên qua những gương mặt chen chúc chuyển động vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lục Duẫn Tín.
Cô khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười.
Nhưng rồi lại nhìn thấy Tần Thi đang đứng ngay trước mặt Lục Duẫn Tín.
Tần Thi đang trò chuyện với cô bạn bên cạnh, còn ánh nắng chiếu lên vai Lục Duẫn Tín lại đúng lúc rơi xuống mái tóc dài, đen nhánh của Tần Thi...
Nụ cười nơi khóe môi Giang Điềm, dần dần đông cứng lại.
Tại sao Lục Duẫn Tín và Tần Thi... nhìn qua lại có chút gì đó... hợp nhau?
“Cả lớp chú ý, quay phải Tần Thi, Tưởng Á Nam.”
Lớp phó thể dục vừa ra hiệu vừa nói:
“Hai hàng nữ sinh đi trước, nam sinh nối theo sau.”
Tần Thi và Tưởng Á Nam dẫn đầu bước đi, Giang Điềm từ chỗ râm mát chạy ra dưới ánh nắng.
Lục Duẫn Tín lười nhác nghiêng người, chuẩn bị bước theo ngay sau lưng Giang Điềm
thì đúng lúc ấy, Giang Điềm cúi đầu cười khẽ một cái, rồi... đột nhiên khựng lại.
Nhìn thấy khí chất thiếu niên đặc trưng của lứa tuổi này trên người cậu, cũng nhìn thấy sự trầm tĩnh lạnh lùng không hợp với độ tuổi ấy, tất cả những điều mâu thuẫn ấy lại hài hòa đến kỳ lạ, dồn nén nơi bờ môi...
Giang Điềm bất giác nuốt nước bọt một cái.
“Cậu chỉ còn mỗi phần Vật lý là chưa làm thôi, nhưng đề Vật lý lần này có đến chín mươi phần trăm giống với đề mà thầy đã cho kiểm tra trên lớp trước đó, cho nên...” Lục Duẫn Tín nghiêng mặt nhìn Giang Điềm: “Rốt cuộc cậu muốn tôi giảng cái gì đây?”
Giang Điềm khẽ “à” một tiếng như hỏi lại, ánh mắt vừa chạm vào Lục Duẫn Tín liền chột dạ mà tránh đi,
lật tới lật lui mấy tờ giấy:
“Cậu mà cũng biết bài tập là gì à... Tôi cứ tưởng thiên tài như cậu sẽ chẳng bao giờ chạm vào mấy nỗi khổ của phàm nhân thế này chứ.”
Lục Duẫn Tín khẽ nhếch môi như tự giễu, ngòi bút rơi xuống trang nháp:
“Chương này động năng là trọng điểm, nhưng thế năng cũng không thể bỏ qua. Có miếng trượt sẽ gắn lò xo, có quả bóng nhỏ va vào tường sẽ chịu lực đàn hồi...”
Giang Điềm ra chiều suy nghĩ:
“Vậy ý cậu là... làm thiên tài cũng rất vất vả? Thành tích đứng đầu khối thực ra là kết quả của những đêm cậu chong đèn học thâu đêm?”
Nói càng lúc càng thấy hợp lý:
“Cho nên không những cậu phải nắm vững bài tập, mà còn phải nỗ lực gấp đôi vào những khoảng thời gian người khác không nhìn thấy. Mấy cuốn như Vương Hậu Hùng, Khúc Nhất Tuyến, Tiết Kim Tinh... người ta làm một cuốn, cậu phải làm hai cuốn thì mới có thành tích như bây giờ...”
Không rõ là do nói nhanh quá, hay vì nắng hơi gắt mà má cô hơi ửng hồng lên một chút.
Lục Duẫn Tín hơi mất tự nhiên mà dời mắt sang chỗ khác:
“Bình thường tôi lướt qua bài tập một lượt, cái nào làm được thì không đυ.ng đến, thấy cái nào khó mới bắt đầu viết.”
“Vậy... cậu có hay phải viết không?” Giang Điềm hỏi.
Lục Duẫn Tín nghiêm túc suy nghĩ một lát:
“Gần như không có.”
“...”
Trời ơi! Mình cũng chỉ là chăm chú nghe giảng trên lớp, giờ ra chơi thì tranh thủ lấp lỗ hổng kiến thức, làm bài tập cẩn thận từng chút một, môn tự nhiên còn mang theo một hai cuốn sách tham khảo để học trước thôi mà!
Trời ơi! Còn người ta thì sao, trên lớp ngủ, thỉnh thoảng mới lơ mơ nghe giảng, căn bản là... chẳng buồn làm bài tập!
Làm gì có khoảng cách trí tuệ nào ở đây chứ!
Lục Duẫn Tín thì đã mở cuốn sách bài tập ra.
Trong không gian yên tĩnh...
“À đúng rồi.” Giang Điềm lên tiếng: “Cậu có thành phố nào muốn đến để học đại học không?”
Lục Duẫn Tín vẽ một vòng tròn quanh dạng bài yêu thích của thầy cô trường Nhất Trung:
“Không có.”
“Vậy... có trường đại học nào muốn thi vào không?” Giang Điềm chợt nghĩ tới điều gì đó: “Kỳ thi Olympic hè này chắc cậu sẽ tham gia nhỉ, nếu được huy chương vàng thì có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.” Giọng cô nhỏ dần: “Nghe nói huy chương bạc hay đồng cũng sẽ được ưu đãi giảm điểm xét tuyển...”
Lục Duẫn Tín khẽ “ừ”, đặt môn Vật lý sang một bên, cầm lấy quyển Toán.
“Thật ra, Nam Đại với Chiết Đại cũng đều rất tốt, tớ đặc biệt thích vùng sông nước Giang Nam, nhưng mà...” Giang Điềm chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn bức tranh treo tường: “Tớ lại muốn học cùng trường với cậu.”
Không chỉ là cùng một trường cấp ba, mà còn là cùng một trường đại học, cùng một thành phố.
Lục Duẫn Tín không ngẩng đầu, nét bút vẫn không dừng lại.
Giang Điềm lơ đãng xoay xoay ống hút trong tay:
“Thật ra, lúc cô Quách phát phiếu chọn ban tự nhiên hay xã hội, tớ đã do dự một chút. Dù sao thì điểm tổ hợp xã hội của tớ cũng cao hơn tự nhiên nhiều lắm. Tớ không hiểu tại sao những sự kiện lớn, ý nghĩa từng học qua rồi lại có thể quên được... mà cũng không hiểu tại sao một miếng trượt đang lướt bình thường lại phải lúc chịu lực này, lúc chịu lực kia, rồi còn phải loay hoay với hướng lực... rồi phương trình hóa học nữa, rốt cuộc là khi nào thì thêm chất xúc tác, tại sao phản ứng này không cần đun nóng mà phản ứng kia lại nhất định phải vẽ thêm ký hiệu hình tam giác...”
“Nhưng tớ cũng biết mà, việc chấm điểm tổ hợp xã hội có rất nhiều yếu tố không chắc chắn.” Giang Điềm nói: “Những câu hỏi tự luận có thể khiến nhiều học sinh ban xã hội thi đại học thấp hơn dự đoán, chênh đến hai ba chục, thậm chí năm sáu chục điểm...”
“So với điều đó, thì khối tự nhiên biến động ít hơn nhiều. Cậu là trình độ thế nào, trong một phạm vi nhất định, thì sẽ được bảng điểm phản ánh đúng y như vậy...”
“Cô Trình vẫn luôn nói với tớ rằng, tư duy và thiên phú là thứ chỉ một số ít người có, ví dụ như cậu vậy.” Cô nâng ống hút trong ly mình lên, nhẹ nhàng chạm vào ống hút trong ly của Lục Duẫn Tín.
“Còn trình độ của đa số người thật ra cũng na ná nhau, muốn có thành tích vượt trội cũng chẳng có gì bí mật, chỉ là: Phương pháp, kiên trì, và nỗ lực...”
“Tớ thi vào cấp ba không được như ý, vào Tam Trung với thứ hạng khá thấp. Suốt cả học kỳ đầu lớp 10...” Giang Điềm dừng lại một chút, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Trong đầu tớ chỉ nghĩ đến cậu.”
Lục Duẫn Tín đóng nắp bút lại.
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên.
“Tớ nghĩ đến việc cậu học giỏi thế nào, xuất sắc ra sao... Đã vậy, nếu tớ chịu khó hơn người khác một chút, có thể từ hạng bảy, tám của lớp vươn lên giữ vững top hai, thì tớ cũng có thể ngày càng tốt hơn...”
Nước cam đã gần cạn.
Giang Điềm đưa ống hút chạm vào ống hút trong ly của cậu, nhưng cái ống hút kia lại xoay nhẹ một vòng, né tránh. Cô càng cố chạm vào, nó lại càng lùi xa hơn.
Giang Điềm dừng tay lại, khẽ chớp mắt một cái, chậm rãi nói:
“Lục Duẫn Tín, cậu có biết không? Tớ ghét cái kiểu tớ nói rất nhiều, còn cậu thì cứ im lặng không lên tiếng như vậy.”
“Nhưng mà, Lục Duẫn Tín.” Cô đột ngột quay đầu lại, chân mày cong cong, mắt ánh lên ý cười:
“Cậu có biết ghét nghĩa là gì không?”
...
Dì Minh lên gọi hai đứa xuống ăn tối, tiện thể hỏi:
“Tiểu Điềm hôm nay học với thằng bé thế nào rồi? Nó có giảng bài đàng hoàng cho con không?”
Rõ ràng là cả buổi chiều lải nhải không ngừng, bản thân thì chẳng hề cầm đến bút, còn quay sang trách Lục Duẫn Tín không đáp lời mình, ấy vậy mà ai đó lại mỉm cười ngọt ngào với dì Minh:
“Hôm qua con làm bài công suất mãi mới xong, còn cậu ấy thì giải chỉ mất vài bước. Cả môn Toán nữa, trước giờ con thấy bất đẳng thức rất khó, vậy mà nhìn cậu ấy làm bài, con lại thấy hình như mình cũng hiểu được...”
“Thật không đó?” Dì Minh vui mừng ra mặt.
“Vậy thì Tiểu Điềm à, sau này mỗi tối thứ Sáu hay cuối tuần mà về nhà, con cứ qua đây làm bài cùng nó nhé. Hoặc để nó sang tìm con cũng được. Dù sao cái thằng này cuối tuần toàn lang thang bên ngoài, đúng lúc bắt nó chịu khó ở nhà một chút...”
“Mẹ!” Lục Duẫn Tín gọi lớn.
Giang Điềm cũng ngập ngừng theo:
“Như vậy... có phiền cậu ấy quá không ạ...”
“Phiền cái gì mà phiền.” Dì Minh hoàn toàn không chịu nổi dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Giang Điềm, mặt nghiêm lại dọa Lục Duẫn Tín:
“Con nghĩ lại đống sắt vụn trong phòng con đi!”
Sau đó lại tươi cười rạng rỡ bảo Giang Điềm dọn dẹp bài vở xong thì xuống ăn cơm sớm.
Giang Điềm có lúm đồng tiền lún sâu, vừa ngoan ngoãn đáp lời, vừa làm động tác tạm biệt với dì Minh đầy đáng yêu.
Lục Duẫn Tín “hừ” một tiếng, đẩy ghế đứng dậy, lúc đi ngang qua Giang Điềm, không nặng không nhẹ khẽ kéo một cái vào đuôi tóc buộc đuôi ngựa của cô.
Giang Điềm kêu “ái da” một tiếng, vung tay đánh lại:
“Lục Duẫn Tín, cậu làm gì vậy!”
Cú đánh không trúng ai.
Giang Điềm ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cậu, thấy cậu đút tay vào túi quần, vừa đi vừa vung tay ra sau, cái dáng vẻ chẳng mấy bận tâm đầy thờ ơ ấy...
Cô khẽ giơ tay chạm vào đuôi tóc mình, nóng rực cả má.
...
Cuối tuần luôn trôi qua rất nhanh.
Chủ nhật, Giang Điềm mang theo món quà bố Giang tặng quay trở lại trường. Nhìn thấy cô Quách Đông Vi đang ngồi trên bục giảng, cô chợt có ảo giác như là ngày khai giảng đầu tiên.
Chỉ là, những điều giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh giờ đây đã khác, không còn là học kỳ mới, khí thế mới, mà là:
“Tháng 3 là tháng xây dựng văn hóa học đường, nhà trường sẽ tổ chức hàng loạt hoạt động như báo tường, thi đấu bóng đá, bóng rổ... Trong lúc các em tích cực tham gia, cũng đừng quên chuẩn bị cho kỳ thi giữa tháng sắp tới. Từ lớp 10 trở đi, phải coi mỗi kỳ kiểm tra đều là kỳ thi đại học, để đến lúc thi thật, nó cũng sẽ giống như một kỳ kiểm tra bình thường mà thôi...”
“Reng reng” Tiếng chuông hết tiết vang lên.
Giang Điềm như thường lệ chia đồ ăn vặt cho các bạn trong lớp, những món phụ kiện nhỏ được gói gém xinh xắn thì chia cho các bạn cùng phòng. Cô tặng ba cậu bạn ngồi gần những chiếc bút bi có vỏ bọc hình đầu lâu hoặc cao su. Còn móc khóa hình Minnie, cô tự treo lên chùm chìa khóa của mình.
Còn lại móc khóa Mickey... thì được xử lý một cách kín đáo hơn, nhân lúc Lục Duẫn Tín ra ngoài giữa giờ, cô dúi cho Phùng Uý Nhiên thêm hai thanh sôcôla, nhờ cậu ấy lén lút bò xuống dãy bàn sau, mở cặp của ai đó...
Tối hôm đó, Giang Điềm đang sấy tóc trong ký túc xá, mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía điện thoại.
Tưởng Á Nam vừa húp mì gói vừa nói:
“Tiểu Điềm, tối nay cậu có gì đó sai sai nha, cứ như làm chuyện mờ ám rồi sợ bị bắt quả tang ấy.”
“Có đâu... Tớ chỉ đang vận động nhãn cầu thôi, luyện tập trước cho bài mát xa mắt ngày mai.” Nói rồi, Giang Điềm rất có phối hợp mà đảo mắt trái nhìn trái, mắt phải liếc phải.
“Được rồi được rồi,” Tần Thi thơm thảo đưa tay che mắt cô lại: “Ngày mai là thứ hai, tập hợp ở sân thể dục, đón ánh bình minh đầu tuần... viện cớ thì cũng nên có chút trình độ đi chứ.”
Giang Điềm lập tức làm động tác người mù mò tượng, hai tay khua loạn trong không trung:
“Lý do, lý do của tớ, cậu đang ở đâu.”
Cả đám con gái trong phòng phá lên cười rộn rã.
...
Phùng Uý Nhiên đã lén đặt móc khóa vào ngăn phụ trong cặp của Lục Duẫn Tín.
Sáng sớm hôm sau, khi biết được việc này, Giang Điềm nửa phần may mắn nghĩ nếu cậu có đến chất vấn thì mình vẫn chưa nghĩ xong lý do để giải thích, nửa phần lại thấy hụt hẫng với cái kiểu chẳng bao giờ để gì vào cặp như cậu ấy, thì có lẽ đến... năm con khỉ mới phát hiện ra mất.
Sau tiết hai, nhạc tập hợp vang lên từ sân thể dục.
Tầng trên bắt đầu vang lên tiếng bàn ghế va chạm, cùng bước chân rộn ràng của các lớp đổ ra hành lang.
Để tiện cho các bạn khác ra vào, Giang Điềm lùi bàn học của mình về sau một chút, đang kiễng chân nhìn quanh tìm Tần Thi, thì Tần Thi từ cửa trước bước vào, khoác tay cô một cách thân thiết.
Từ khu giảng đường ra sân thể dục chẳng khác nào một cuộc đại di cư, một biển người chen chúc đen kịt.
Lớp khác thì ba bốn học sinh tụm lại, lộn xộn kéo nhau qua rồi mới lắp ghép vào đội hình. Còn lớp 1, 2, 3 với tư cách là hình mẫu của cả khối thì bắt buộc phải xếp hàng nghiêm chỉnh dưới chân giảng đường, sau đó mới xếp thành hai hàng chạy nhỏ đều đặn ra sân.
Giang Điềm và Tần Thi tách nhau ra ở đoạn bồn hoa giữa sân.
Theo thứ tự chiều cao từ cao đến thấp, Tần Thi đi về phía hàng thứ hai bên phải, còn Giang Điềm thì hướng về phía hàng đầu tiên bên trái.
Tiếng còi vang lên, hiệu lệnh: “Nghiêm nghỉ!”
Giang Điềm lơ đãng đưa mắt nhìn quanh, rồi xuyên qua những gương mặt chen chúc chuyển động vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lục Duẫn Tín.
Cô khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười.
Nhưng rồi lại nhìn thấy Tần Thi đang đứng ngay trước mặt Lục Duẫn Tín.
Tần Thi đang trò chuyện với cô bạn bên cạnh, còn ánh nắng chiếu lên vai Lục Duẫn Tín lại đúng lúc rơi xuống mái tóc dài, đen nhánh của Tần Thi...
Nụ cười nơi khóe môi Giang Điềm, dần dần đông cứng lại.
Tại sao Lục Duẫn Tín và Tần Thi... nhìn qua lại có chút gì đó... hợp nhau?
“Cả lớp chú ý, quay phải Tần Thi, Tưởng Á Nam.”
Lớp phó thể dục vừa ra hiệu vừa nói:
“Hai hàng nữ sinh đi trước, nam sinh nối theo sau.”
Tần Thi và Tưởng Á Nam dẫn đầu bước đi, Giang Điềm từ chỗ râm mát chạy ra dưới ánh nắng.
Lục Duẫn Tín lười nhác nghiêng người, chuẩn bị bước theo ngay sau lưng Giang Điềm
thì đúng lúc ấy, Giang Điềm cúi đầu cười khẽ một cái, rồi... đột nhiên khựng lại.
1
0
5 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
