TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Gian Lận Mô Tổ

Hít sâu một hơi trước cửa huyện nha, Trần Hào giờ này mới cảm giác được không khí của một thế giới mới. Thực sự nơi đây thời tiết se lạnh, không khí cực kỳ trong lành, liếc mắt nhìn đều có thể thấy cây cối đang vào thu.

Bụng của Trần Hào bỗng quặn lên một cái, hắn mới ý thức bản thân đã đói rất lâu rồi, liền dừng động tác vươn mình, kiếm một hướng đường đông đúc mà đi.

Mặc kệ việc thế giới này là thế giới nào, thân thể này là thân thế nào, thê tử cái gì mất tích, Trần Hào phải lấp cái bụng trước đã.

Đi một hồi, hỏi vài ba lần đường cũng đã đến chợ huyện, nơi đây vừa bắt đầu phiên sáng, đông đúc sầm uất không kém gì kiếp trước, nhiều gian hàng từ đơn sơ đến tinh xảo trưng bày san sát nhau, nhìn hết sức có không khí buổi chợ.

Trần Hào không biết chữ, nhưng điều này không ảnh hưởng hắn tìm đến một tiệm mì ven đường, tiệm này nằm bên cạnh một quán trà, xếp nhiều bàn ghế đóng bằng tre, nước mì bốc hơn lên như khói tỏa.

-Ông chủ một bát mì bán thế nào?

-Thường một xu, đặc biệt hai xu.

Trần Hào xem như hiểu thêm một chút giá trị của tiền tệ nơi này, hắn đặc biệt đói nên gọi một bát lớn. Ăn vào hương vị rất không tệ, vì đang đói nên ăn ngấu nghiến khiến chủ hàng mì cũng muốn bật cười, người thư sinh này cũng không có hình tượng gì cả.

Cảm giác thoải mái lần đầu tiên trên thế giới này kéo dài không bao lâu, một bàn tay to thô ráp đã đặt lên vai của Trần Hào.

-Thư sinh chết bầm, hôm qua còn giả ma giả quỷ hù bọn ta?

Trần Hào ngẩng đầu lên, thấy gương mặt bặm trợn của Xuyên ca đang cười lạnh lòng bỗng chốc biết có chuyện không hay, hút sợi mì còn vương trên mép cười bồi.

-Đại ca, huynh có lầm ai không nha?

-Lầm con mẹ ngươi!

Xuyên ca phát ra một đấm.


Tại sòng bạc tây huyện thành.

Hàng trăm thứ mùi hỗn tạp đan xen nhau cùng với tiếng huyên náo, thi thoảng gay gắt của đám con nghiện cờ bạc phát ra. Trần Hào xem như người sống qua hai đời, nhưng đời trước chỉ lo làm ăn, cũng chưa từng đi đến sòng bạc chân chính như thế này.

Hiện tại hắn rút ra được hai từ về sòng bạc cổ đại: Loạn! Bẩn!

Sòng bạc khá lớn, nhưng vì người đông nên ngược lại hơi vẻ chen chúc chật chội, Trần Hào bị hai tên tiểu đệ của Xuyên ca xách cổ đi xuyen qua các xới bạc, cuối cùng vào một gian phòng phía sau ném hắn ngồi xuống ghế.

Xuyên ca đi đến ngồi đối diện, nắm tay Trần Hào dính chặt xuống bàn, tay rút ra một con dao đâm xuống giữa khe ngón tay của hắn.

Trần Hào nuốt nước bọt, tuy va chạm xa hội đời trước cũng tính là không ít, nhưng trường hợp trực diện nguy hiểm này cũng không mấy lần, bên đối phương đông và hung hãn, xã hội này lại là xã hội cổ đại, không thể trông chờ vào luật pháp đến cứu mình.

-Trần Hào, ngươi cũng là người đọc sách, biết đạo lý thiếu nợ phải trả chứ?

Xuyên ca cười lạnh, lộ ra đám răng lởm chởm.

-Thê tử ngươi đã gán nợ vậy mà còn dám chơi đùa Cẩu tử, viết ra một tờ giấy gán vợ giả, tính lừa bịp chúng ta? Lấy tiền gán thê tử chơi sạch, rồi về nhà giả chết?

-Thê tử ta?

Trần Hào rốt cuộc hiểu ra, chủ nhân thân xác này là một con cờ bạc cỡ nào mới gán vợ để vay tiền, rồi lại chơi thành trắng tay, sau đó về nhà tuyệt vọng mà thắt cổ chết. Có điều hắn không biết, những chuyện như vậy xảy ra nhan nhản ở thế giới này, chẳng có gì là lạ, có nhiều kẻ còn bán vợ bán cả con cái, trắng tay hoàn toàn vẫn không dứt bỏ được cờ bạc.

Xuyên ca thấy Trần Hào còn giả ngu, liền tát một cú trời giáng phía bên con mắt khi nãy đã bị đấm sưng tím của Trần Hào.

-Con mẹ nó mày giả ngu với ông? Số tiền gán thê tử đêm qua là ba xâu tiền, lãi một canh giờ là mười đồng tiền, từ chiều qua đến nay đã tám canh giờ, tổng cộng phải trả ba xâu tám mươi tiền!

Sau khi quát một tràng, Xuyên ca liền đắc ý nhìn vẻ hoảng sợ đến ngơ ngác của Trần Hào, hắn tính toán lột sạch của thư sinh này một lần, rồi bán đi làm nô. Xuyên ca biết thừa Trần Hào giờ chẳng còn gì, ngay cả khế nhà đã gán cả một tuần trước rồi, tính ra căn nhà Trần Hào ở hiện tại, đã không còn là của hắn nữa.

Trần Hào nghe xong thở phào, nếu chỉ là tiền đồng, hắn còn không lo nghĩ, thực ra số tiền sáng nay Trần Hào đưa cho Trần huyện thừa chắc cỡ sáu sâu tiền (hiện tại Trần Hào mới biết một xâu là một trăm đồng tiền), có hệ thống Cheat Engine, đây không phải là vấn đề nha. Vấn đề là hiện tại làm sao thương lượng với mấy tên xã hội đen này, đồng thời không được lộ ra năng lực của túi tiền, nếu không phiền toái lại đến nữa.

-Đại ca, ta có tiền, chỉ cần cho ta về nhà lấy, bảo đảm trả đủ.

-Ngươi? Có tiền?

Xuyên ca hoàn toàn không tin, một khi làm nghề cho vay con bạc như bọn hắn đã để ý đến ai, thì cũng nắm rõ hoàn toàn khả năng trả nợ và tài sản của con bạc, nếu không cho một tên quỷ nghèo không có gì hoàn trả thì làm sao kiếm lời. Nhà cửa và thê tử là hai thứ mà Trần Hào có, ngoài ra không có gì, Xuyên ca đối với điểm này hoàn toàn nắm rõ.

-Đại ca… Ta thực sự có tiền, đến nước này làm sao dám lừa gạt, chẳng lẽ ta lại đem mạng mình ra đùa?

-Đúng. Ngươi thực sự dám. Hôm qua còn giả chết cơ?

Xuyên ca hoàn toàn không tin tên quỷ thư sinh này nữa.

Trần Hào nghe thế nghẹn họng, đại ca à, tên chủ nhân thân thể trước này đã hoàn toàn chết thật, còn ta chỉ là một người qua đường mà thôi.

-Ta thật sự suýt chết chứ không phải là giả, hãy nhìn trên cổ của ta đi vết bầm tím vẫn còn nguyên đây!

Nói xong Trần Hào ngửa cổ lên để bọn chúng nhìn thấy.

Khóe miệng Xuyên ca giật giật, hắn đương nhiên đã nhìn rõ được cái vết tích khủng khiếp kia, thảo nào giọng nói của tên thư sinh này đến giờ vẫn còn khàn đặc. Xem ra đúng thật là do may mắn thoát chết? Nhưng kẻ còn tiền thì làm sao lại tìm đến cái chết, muốn lừa Xuyên ca hắn?

-Ta hiện tại còn liên quan đến án kiện của quan phủ, sáng nay vừa từ huyện nha đi ra. Dù Xuyên ca có giết ta thì cũng không được ích lợi gì, mà còn phiền phức quan phủ.

-Án kiện gì?

Xuyên ca nhìn sang tên tiểu đệ nhỏ thó, chính hắn là tên báo tin cho Xuyên ca đến bắt Trần Hào tại tiệm mì chợ huyện thành. Chỉ thấy tên tiểu đệ đó gật gật xác nhận.

-Bởi vì vợ ta mất tích nên đã thành lập án.

Trần Hào trả lời.

-Mày hù ông mày sao? Nếu quan phủ có tra tới thì rõ ràng mày đã gán vợ trả nợ rồi, quan phủ sẽ không quản chuyện này.

-Đại ca à, vấn đề là giấy gán vợ lần trước là sai cơ mà?

Trần Hào cũng nhắc nhở, hắn giờ này bình tĩnh hơn nhiều, cũng không tin là những tên này sẽ thích dính đến án mạng, thật sự giết hắn, chỉ cần cho Trần Hào thời gian một chút, hắn có thể giải quyết được chuyện này.

Đúng như Trần Hào nghĩ, thân phận tú tài ở cổ đại cũng không phải chuyện đùa, chẳng qua Xuyên ca muốn tìm cách vắt cạn Trần Hào mà thôi, giờ cũng đã gần được mục đích rồi.

-Suýt nữa quên chuyện chính, tiểu tử mày viết lại giấy gán vợ lại một bản cho tao, tao không phải như Cẩu tử, không biết đọc chữ.

-Được! Bất quá gán nợ hay gán gì chăng nữa cũng phải có thời hạn, không thể nào vay hôm qua hôm nay bắt trả được.

Xuyên ca cảm giác tên thư sinh này hôm nay có gan hơn hẳn, dám nói lý trước mặt hắn, không giống những lần trước, chỉ cần hắn trừng mắt là đã run lẩy bẩy. Nghĩ lại tiểu tử này không có khả năng trả, chỉ cần viết đúng giấy nợ để hợp pháp với quan phủ, tới ngày thu cả gốc lẫn lãi liền lột luôn thân phận tú tài của thằng này.

Giấy tờ gán vợ đã được chuẩn bị sẵn, lần này do Xuyên ca sợ thư sinh này sẽ giờ trò, nên đã mời người biết chữ thảo sẵn, có điều số tiền lại trực tiếp tăng lên một xâu tiền nữa, lý do là Trần Hào có hành vi trốn nợ, hẹn trong hai ngày nữa phải trả đủ cả gốc lẫn lãi là tám xâu tiền.

Mọi chuyện xong xuôi, Trần Hào bước ra khỏi sòng bạc, vốn định hỏi thăm thê tử của thân thể trước này nhưng nghĩ rồi lại thôi, hắn cũng không biết là ai, đợi ngày mai mang tiền tới chuộc nàng ra sau đó giải quyết với nàng là được.

Đi ra ngoài thì cũng đã gần trưa, bây giờ thêm một nan đề nữa.

Đó là Trần Hào hoàn toàn không biết đường!

Hắn cũng không biết cái thân thể này nơi ở gọi là gì, không thể hỏi đường được, Trần Hào quyết định hỏi đường về huyện nha, tìm Chu Hổ kiếm cớ đưa về mới được, có tiền đi trước mọi chuyện thông thuận. Thế là Trần Hào vừa đi, vừa để tay trong ngực áo, liên tục dốc cho tiền xu rớt ra, đây có thể gọi là… “vừa đi vừa xóc”.


Trần Hào đi vào huyện nha, tốn vài đồng tiền cho hai tên canh cửa, liền được đi vào, vừa đến nơi đã gặp Chu Hổ ra ngoài ăn trưa. Kiếp trước cũng là cấp quản lý, về phương diện giao tiếp ăn nói Trần Hào cũng đủ tiêu chuẩn, ban đầu là do quá ngỡ ngàng với thế giới này nên có phần chưa bình tĩnh mà thôi.

Ngẫm lại thái độ của Lục chủ sự, làm công việc thủ ngân của huyện nha, Trần Hào mạnh dạn suy đoán rằng tình hình tài chính của huyện nha có vấn đề, ngay cả quan chức cao cấp như Trần huyện thừa cũng canh buổi sáng sớm đến đòi lương đã thể hiện ra.

-Chu đại nhân, trùng hợp.

-Ngươi trở lại đây làm gì?

Chu Hổ thái độ không thân thiện cho lắm.

Trần Hào tự nhiên trôi chảy chắp tay rồi bắt chuyện, đương nhiên là hắn diễn, chứ việc chắp tay nói chuyện này người hiện đại như hắn làm sao mà quen được, nhưng nhập gia thì tùy tục.

-Ta đi lòng vòng một buổi, thật ngại quá, ta không nhớ đường về.

Chu Hổ nghẹn họng, thầm nghĩ nếu là tên này đang diễn, không khỏi quá suy nghĩ cặn kẽ đi, nhưng dựa theo kinh nghiệm quan sát mặt phạm nhân, Chu Hổ lại không bắt bẻ được.

Nghĩ vậy Chu Hổ liền khoát tay với quan sai đằng sau, cũng là người đi cùng với hắn buổi sáng nay áp giải Trần Hào.

-Vương Bình, ăn cơm xong ngươi dẫn hắn về vậy.

-Haha, trùng hợp ta cũng chưa ăn gì, bữa cơm này để ta mời hai vị đại nhân đi.

Chu Hổ đang muốn gạt đi, lại nhìn thấy Vương Bình như là động tâm, chợt nghĩ đến tiền lương tháng này của các huynh đệ cũng đều chậm trễ, chỉ có cấp bậc như hắn trở lên mới được lãnh đủ, nhưng chung quy cũng trễ vài ngày, bèn gật đầu với Trần Hảo.

-Vậy cũng được, nhưng đây không liên quan gì đến án kiện…

-Ta tới đây một phần cũng vì án kiện, thê tử ta không có mất tích.

Trần Hào cười khổ.

17

1

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.