TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Gian Lận Mô Tổ

Trần Hào thực sự muốn hét lên thật to, nhưng cổ họng hắn đang bị tổn thương nên không cho phép làm điều đó. Nhưng hắn biết, Trần Hào hắn biết bản thân đã phát tài rồi, không chỉ là phát tài mà là còn có vô hạn khả năng. Thậm chỉ Trần Hào dùng răng cắn đứt ngón tay, dùng tay tự vả mình mấy cái để xác định không phải là mơ.

Sau khi nén niềm vui sướng lại, hắn nghe âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu:

“Đinh! Ký chủ đã hoàn thành thao tác tân thủ, hệ thống bắt đầu khóa lại.”

“Đinh! Hiện tại số giá trị tìm giới hạn tại số nguyên. Số lần thay đổi giá trị trong một ngày giới hạn tại một lần. Số giá trị lưu trữ được giới hạn tại một giá trị.”

“Đinh! Hiện tại đẳng cấp quá thấp, chỉ có thể tìm kiếm và tác động đến các giá trị vật chất thể không sinh mạng, vật chất không năng lượng, vật chất không nguyên tố đặc biệt. Giới hạn sửa đổi giá trị không vượt quá một trăm lần giá trị tinh thần của ký chủ. Giới hạn tác động lên vật chất tối đa không lớn hơn số nguyên tử có trong cơ thể của ký chủ: Bảy tỷ tỷ tỷ nguyên tố.”

“Đinh! Số lượt quét để tìm ra giá trị đích: Giới hạn đến mười lần.”

Trần Hào cố gắng nghe hiểu toàn bộ âm thanh từ tính vừa vang lên trong đầu, cố gắng tiêu hóa hết, giao diện lại biến đổi hiện lên một bảng nhỏ, chính là thông tin của bản thân Trần Hào hiện tại.

Họ tên: Trần Hào

Tuổi sinh học: Hai mươi ba

Tuổi tâm lý học: Hai mươi bảy

Trị số tinh thần: Mười lăm.

Trị số sức mạnh: Không hiển thị.

Trị số sức sống tế bào: Không hiển thị.

Trị số năng lượng: Không hiển thị.

Loại sinh mạng: Phàm thể.

Sau khi tiếp thu những thông tin này xong, Trần Hào đại khái hiểu được cách hệ thống này hoạt động, cũng như khả năng và hạn chế hiện tại. Hắn chỉ có thể dò tìm và tác động đến những vật chất bình thường, vô cơ hoặc hữu cơ, nhưng không mang năng lượng, không mang sinh mạng, và số lượng nguyên tử cấu thành nên vật chất đó không nhiều hơn số lượng của bản thân hắn. Trần Hào có nhơ qua đại khái một bài báo trên tạp chí khoa học có nói, số lượng nguyên tử cấu thành cơ thể con người khoảng bảy tỷ tỷ tỷ nguyên tử, trong đó gồm carbon, hydro, oxi,…

Hiện tại giá trị tinh thần của Trần Hào là mười lăm điểm, thế có nghĩa giá trị tối đa mà hắn có thể thay đổi trên đám tiền xu này, không vượt quá một ngàn năm trăm, nghĩa là không quá một trăm lần giá trị tinh thần. Hơn nữa chỉ được quét đúng mười lần để tìm ra giá trị muốn tìm, nếu không tìm ra thì không thể quét tiếp nữa, chỉ có thể chọn may rủi trong biển giá trị quét được sau cùng mà thôi.

Trần Hào không có khái niệm về giá trị tiền xu ở thế giới này, và hắn cũng chưa tiếp xúc được với cái gì khác ngoài gian phòng này. Nhưng hẳn là một ngàn năm trăm đồng xu đã đủ dùng tạm một ngày rồi chứ? Trần Hào quan sát thấy số lượt quét của mình sau khi hệ thống khóa lại đã hiện lên giới hạn là mười, số lần thay đổi giá trị hiển thị là một, xem ra quá trình mày mò đầu tiên chỉ là thao tác dùng thử, không ảnh hưởng đến giới hạn của ngày hôm nay. Nhưng Trần Hào cũng không muốn xóa giá trị vừa tìm được kia, vì lúc nãy hắn quét không dưới ba mươi lần mới tìm ra, Trần Hào liền lựa chọn lưu trữ lại giá trị đó, miễn cho lần sau phải quét.

-Khoan đã! Tại sao ta phải thay đổi giá trị là con số? Trực tiếp đóng băng lại, chẳng phải ta đã có số tiền vô hạn hay sao? Đó cũng tính là một lần tác động đến giá trị chứ?

Nói liền làm, Trần Hào bỏ sáu đồng tiền xu dưới sàn nhà vào túi, tức thì trị số liền biến thành sáu, rồi hắn chọn đóng băng. Quả nhiên không sai, giới hạn số lần thay đổi giá trị đã trở về không.

Trần Hào dốc ngược túi tiền, sáu đồng tiền rơi ra, liền sau đó, lại có sáu đồng tiền khác…

Một giọng cười khàn đục khó nghe vang lên.


Sáng sớm tinh mơ, trước cổng nhà của Trần Hào đã tụ tập không ít người.

Đó là những hàng xóm xung quanh, còn có hai người mặc đồng phục màu xanh, hông đeo chuôi đao đồng dạng.

-Các ngươi chắc là người bên trong chứ?

Một người đeo đao để chòm râu dê liếc mắt nhìn cư dân lên tiếng.

-Phải, chiều hôm qua tiểu nhân còn thấy Trần thư sinh về nhà, đêm hôm qua có đám lưu manh còn đến tìm gây ồn ào cả buổi, nhưng lại thấy chúng hét lớn bỏ chạy nha. Nghi ngờ có thể có chuyện không may xảy ra rồi, nếu không một đám lưu manh lại sợ Trần thư sinh tay chân yếu ớt sao?

Một người hàng xóm trong đó lên tiếng.

Hai quan sai liếc nhau, tay đặt lên chuôi đao đi vào trong sân nhà của Trần Hào, ở cái huyện thành nho nhỏ này, án liên quan đến nhân mạng thì vẫn là một án lớn đấy.

Chỉ có điều chưa kịp đi xa hơn, đã thấy cửa mở ra, là Trần Hào nghe ồn ào nên ra ngoài mở cửa. Quan sai râu dê hơi ngạc nhiên hỏi:

-Ngươi là Trần Hào?

-Trần Hào? A phải, ta là Trần Hào.

Trần Hào có chút giật mình, sao hai người trước mặt này lại biết tên mình? Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này cũng tên là Trần Hào?

Nghe Trần Hào xác nhận, quan sai râu dê cũng thở phào một hơi, phần vì không có án mạng, phần vì khó chịu khi mới sáng sớm đã nhận tin giả làm mất thì giờ.

Mấy hàng xóm cũng ghé đầu vào, thấy Trần Hào liền gọi:

-Trần thư sinh, ngươi không sao? Đêm qua có đám lưu manh xông vào nhà ngươi thế nhưng không có việc gì? Phải rồi, thê tử ngươi đâu a? Sáng hôm qua còn đi ra ngoài cùng ngươi thế nhưng không thấy trở về?

-Ta? Thê tử?

Trần Hào vẻ mặt ngạc nhiên, hắn xuyên qua lúc chủ nhân thân thể này đã chết cứng, hiện tại có thể nghe hiểu người ở thế giới này đã là một chuyện may mắn rồi, chưa kịp vui mừng thì đã lại ngẩn ra.

Hai quan sai liếc nhau ăn ý, một người tiến đến đè Trần Hào xuống đất, gã râu dê rút đao ra trầm giọng nói:

-Ta nghi ngờ có án trong nhà ngươi, nói mau thê tử người làm sao rồi!

Một lát sau, sau khi lục soát chán chê, hai quan sai liền thầm vấn tại chỗ Trần Hào.

-Ngươi nói là ngươi bị người thắt cổ, tỉnh dậy đã không còn nhớ gì?

-Phải! Ta hoàn toàn không nhớ gì ngoài tên của mình.

Quan sai râu dê bóp bóp trán, hắn cũng cho lần lượt từng hàng xóm của Trần Hào vào đối chất, quan sát vẻ mặt của Trần Hào cũng khá chân thật, có vẻ là không nhận ra bất kỳ ai. Hơn nữa lời nói của Trần Hào có chút lộn xộn, không giống như giọng điệu của người bản xứ, mặc dù vẫn nghe hiểu nhau, nhưng có chút khác biệt, dùng từ hơi kỳ lạ, không giống ngữ điệu ở đây.

Rốt cuộc vẫn có người là thê tử của Trần Hào mất tích, quan sai cũng không thể qua loa, liền áp tải Trần Hào đi về nha môn.

Trần Hào vẻ mặt đắng chát, không nghĩ tới vừa tiếp xúc với thế giới này lại xảy ra chuyện rắc rối như thế? Chủ nhân thân thể này dường như sáng hôm qua có dẫn vợ ra ngoài, sau đó trở về một mình, rồi ban đêm lại có đám lưu manh tìm tới, thân phận nghi ngờ là lưu manh bảo kê sòng bạc trong huyện. Chỉ là lúc tỉnh dậy tại thế giới này, cổ bị siết chặt suýt chết, Trần Hào chỉ nhớ mơ hồ có tiếng người la hét và chạy ra, không thể quan sát hay để ý gì hơn.

Đường phố khung cảnh lạ lẫm hiện trong mắt Trần Hào, cũng có nhà ngói, tường gạch cũ mới không đồng đều, cùng có nhà tranh vách gỗ, toàn bộ đều mặc trang phục nhiều lớp, chứng tỏ đây không phải là thời hiện đại. Có điều Trần Hào không có nhiều tâm trạng để quan sát thêm.

Nha môn không gần cũng không xa, đi được ít lâu đã đến. Cửa son đỏ cũ kỹ hiện ra, Trần Hào không nhìn được mặt chữ, vừa giống lại vừa không giống chữ viết của xã hội hắn trước khi xuyên qua. Trước cửa có hai tên lính gác, mặc đồ đơn giản hơn hai tên quan sai áp tải Trần Hào, tay cầm trường thương đang đứng nhàm chán.

-Hổ ca, chào buổi sáng.

Hai tên lính gác cười chào với quan sai râu dê được gọi là Hổ ca, Hổ ca cũng gật đầu một cái rồi dẫn Trần Hào đi vào gian sau của công đường.

Quá trình không đến nỗi khắc nghiệt, nhưng cũng không thân thiện, nhưng Trần Hào không để ý, hắn đang suy nghĩ hiện tại bản thân nên làm như thế nào, tình cảnh này không phải sẽ có nguy cơ ở tù đấy chứ? Trần Hào chẳng biết một chút gì về luật pháp ở thế giới này, chỉ là theo quan điểm của hắn xem trên truyền hình, thời phong kiến luật pháp khá là khắc nghiệt, chẳng lẽ vừa xuyên qua lại phải đi vào tù sao?

Sờ tay vào trong ngực, Trần Hào liền thoáng bình tĩnh hơn một chút, túi tiền vô hạn của hắn vẫn còn tại đây, đêm hôm qua hắn đã đổ đầy thêm một túi khác, cũng mang theo trong người, sáng nay lúc mở cửa còn định ra ngoài đi dạo mua đồ ăn sáng.

Ngồi trong gian sau của công đường cũng không lâu lắm, liền tục tục có người đi đến làm việc, Hổ ca vừa mới ghi chép xong tên tuổi của Trần Hào để lập hồ sơ vụ án mất tích thì có người đi đến.

-Chu Hổ, sáng nay có án sớm?

Chu Hổ ngước đầu lên, người hỏi hắn là một trung niên thư sinh mập lùn. Chu Hổ hơi thoáng hiện vẻ chán ghét nhưng lập tức đứng lên cười đáp.

-Trần huyện thừa, sáng nay có huyện dân báo án, đến nơi tra xét thì có thư sinh này tình nghi liên quan đến thê tử hắn mất tích, có điều dường như bị mất trí nhớ, kiểm tra thân thể sơ bộ cũng thấy vết thương tích và vết hằn treo cổ. Theo như hắn khai thì bị người treo cổ, may mắn thoát được nhưng không nhớ điều gì, cũng không nhớ mình có thê tử.

-Ồ? Có việc lạ thế sao?

Trần huyện thừa nheo nheo mắt, quan sát Trần Hào.

Nói thật, Trần Hào cũng không có cảm tình lắm với vị Trần huyện thừa này, nghe phẩm cấp có vẻ cao hơn “đồng chí cảnh sát” Chu Hổ, có lẽ tính là quan viên đi. Nhưng ngoại hình của Trần huyện thừa khiến cho Trần Hào không có thiện cảm nổi, chỉ liếc qua liền đánh giá được một chữ: gian!

Vị Trần huyện thừa này cũng không nói gì thêm, đi đến một chỗ gần đó, có một người đã ngồi sẵn từ bao giờ, vị này từ lúc Trần Hào đi vào cũng không thấy ngẩng đầu lên, mà cắm cúi gẩy bản tính rồi ghi chép liên tục, có vẻ rất bận rộn.

-Lục chủ sự, lương tháng này của ta đã có chưa?

Lục chủ sự ngẩng đầu lên, đó là một người trung niên gầy gò, mắt thâm quầng, ông ta khẽ thờ dài một tiếng, liền lấy trong ngực một đám chìa khóa xoay người ra hàng loạt ô tủ nhỏ sau lưng mở từ trong đó ra một cái.

Trần Hào cũng chú ý sang bên đó, mắt hắn không hiểu sao rất tốt, vốn là trước khi xuyên qua, hắn bị cận thị khá nặng, Trần Hào liền quy cho thân thể chủ nhân này. Chỉ thấy Lục chủ sự lấy ra một hòm gỗ, mở ra đếm kỹ đưa cho Trần huyện thừa bốn xâu tiền xu, loại tiền giống như của Trần Hào đang có. Liếc mắt qua thấy một xâu có không dưới bảy tám mươi đồng, cũng khá nặng tay.

Trần Hào thầm nghĩ trong lòng, số tiền trong túi trước bụng hắn còn nhiều hơn như vậy, Trần huyện thừa ít nhiều gì cũng là quan viên cấp huyện, xem ra số tiền hắn đang có cũng đã rất nhiều, hơn nữa còn một chiếc túi tiền vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lúc này Chu Hổ đã viết biên bản gì đó xong, đưa cho Trần Hào bảo hắn đọc rồi viết.

Trần Hào sững sờ, bởi vì hắn chẳng biết một chữ nào trên tờ giấy cả. Cầm tờ giấy nhám vàng vọt xấu xí, nét mực đen còn chưa khô, Trần Hào run giọng nói:

-Ta… Ta chẳng biết một chữ nào cả.

-Hồ đồ! Ngươi là thư sinh đã đỗ tú tài, lại nói là không biết chữ?

Chu Hổ tức giận đập bàn quát lớn.

Trần huyện thừa và Lục chủ sự cũng bị chú ý nhìn sang bên hắn.

-Ta đã nói là ta mất trí nhớ mà…

Trần Hào ủy khuất nói ra.

Chu Hổ nghe vậy liền tức nghẹn họng nhưng không có biện pháp, hắn bực dọc đứng lên nói:

-Trần huyện thừa, ta nghĩ phải làm giấy cho phép Giám y vào giám định xem thư sinh này có bệnh mất trí thật hay không.

Trần huyện thừa lười biếng phất tay.

-Được được, ngưới đi gọi Lưu Giám y vào thôi.

Chu Hổ đi ra khỏi gian sau công đường, Lục chủ sự lại cắm cúi vào sổ sách không để ý gì chung quanh, Trần huyện thừa vui vẻ để bốn xâu tiền vào trong áo muốn đi ra ngoài.

Trần Hào ý nghĩ lóe lên trong đầu, đang lúc Trần huyện thừa đi ngang qua hắn, thì giật tay áo nói khẽ:

-Trần huyện thừa.

-Hửm?

Trần huyện thừa nhếch mép liếc mắt, đang tính nói nhưng rất nhanh hắn đã thấy Trần Hào móc ra trong ngực một túi đầy căng, kinh nghiệm bao năm để cho Trần huyện thừa biết bên trong là tiền đồng, hơn nữa còn nhiều hơn một tháng lương của hắn.

-Ta thật là bị oan, ta vừa suýt chết tỉnh dậy thật là không nhớ lấy điều gì, toàn bộ tài sản có bấy nhiêu, mong Trần huyện thừa nhận giúp.

Trần Hào kiếp trước cũng ra ngoài giao thiệp, động tác nhanh lẹ đã ấn túi tiền vào tay của Trần huyện thừa, bên tai nói khẽ.

Trần huyện thừa bóp chặt túi tiền, cảm giác bên trong đầy ắp tiền đồng, khuôn mặt mỡ liền híp mắt lại gật gật, nhanh lẹ nhét vào ngực áo, thân mình xoay chuyển không đi ra ngoài nữa, mà đi lại một kệ đầy ắp sách, rất nhanh đã lấy một quyển ra ngồi xuống tra.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Chu Hổ đã đi vào, dẫn theo một lão già mặc đồng phục giống Lục chủ sự, tay còn xách theo một hòm gỗ, đoán chừng là đồ nghề hoặc hòm thuốc.

Lão già là Lưu Giám y nhanh nhẹn xắn tay áo của Trần Hào lên quan sát, con ngươi co rút, rồi chép miệng kinh ngạc vạch cổ hắn ra quan sát, thấy rõ vết hằn của người thắt cổ.

-Kỳ lạ! Kỳ lạ, đây rõ ràng là vết thi ban, chỉ xảy ra ở người chết thôi mà. Tại sao tiểu tử này lại có. Còn nữa, vết siết này rất rõ ràng, bình thường vết siết mạnh như vậy hẳn là đã gãy cổ, không thể nào sống được nha!

Chu Hổ cùng Trần huyện thừa gần đó nghe được liền hết hồn, ngay cả Lục chủ sự cũng run rẩy cây bút lông viết trật đi một đường dài.

Trần Hào nhìn ba người trong gian phòng đang chằm chằm nhìn mình như quái vật, hắn nuốt khan một cái, ánh mắt bối rối, chuyện này chính hắn cũng không biết phải giải thích ra làm sao.

Trần huyện thừa vốn nhận tiền của người, cũng chỉ định làm qua loa, nay nghe thấy quái sự như thế liền nổi da gà, cảm thấy rằng tiểu tự này quá kỳ lạ, quyết tâm để ý hơn chút đến sự việc. Hắn lật sổ mau lẹ liền tìm đến một trang.

-Trần Hào, thôn Đông huyện Dương Hoài, cha Trần Lâm, mẹ Trần thị đều đã mất, đỗ Tú tài năm Gia Chính thứ mười, thê tử là Liễu Thanh…

Lưu Giám y vừa tấm tắc luôn miệng bảo lạ, vừa ghi chép vào bản giám định, sau khi xong còn nhìn Trần Hào kỹ thêm một chút rồi mới ký tên rời đi. Trần huyện thừa cũng tra xong hộ tịch Trần Hào, bổ sung vào án kiện rồi phất phất tay với Trần Hào:

-Đây, án mất tích này đã lập, vì ngươi liên can và là nghi phạm lớn nhất, nên phải ký vào giấy này, cam kết không được đi khỏi huyện thành, tùy thời phải lên huyện nha phối hợp khai cung, vi phạm bắt giam sáu tháng, phạt hình trượng ba mươi, phạt tiền một xâu.

Trần Hào nghe vậy cũng chỉ biết thuận theo, hắn cầm bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo khiến cho Chu Hổ tức giận, bắt lấy tay hắn mà điểm chỉ vào từng tờ án kiện.

-Xong ngươi có thể tự đi về.

-Thật xong?

Trần Hào mừng rỡ, liền hiểu thì ra cũng không phải vào tù, cũng không để ý đến lúc nãy hố một số tiền cho Trần huyện thừa, hắn nhanh chân cáo lễ rồi đi khỏi huyện nha.

Chu Hổ nheo nheo mắt nhìn theo bóng lưng Trần Hào, chẳng biết đang nghĩ gì.

19

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.