Chương 4
Gian Lận Mô Tổ
- Ngươi nói là thê tử ngươi bị gán nợ ở sòng bạc tây huyện thành?
Chu Hổ bóp trán, hắn lần đầu tiên gặp một kiện án với tình tiết quái dị như thế này, con nghiện cờ bạc gán thê tử, về nhà tự sát rồi mất trí nhớ, rồi lại tìm thấy thê tử, hơn nữa theo hắn nói thì ra ở nhà phát hiện còn có tiền.
-Phải Chu đại nhân, ta cũng không ngờ như vậy, ta cũng không biết bản thân trước kia đã làm ra những chuyện tệ bạc như vậy… Nhưng giờ đây mọi chuyện đã đơn giản, ngài có thể đi cùng ta đến sòng bạc, chứng kiến ta chuộc thê tử về, án đến đây cũng kết thúc.
Chu Hổ cười trong lòng, tiểu tử này tính toán thật hay, biến quan sai thành bảo kê cho ngươi đi trả nợ, một công đôi chuyện. Nhưng quả thật nghĩ đi nghĩ lại, án đã thành lập thì buộc phải điều tra, đột nhiên có thông tin quan trọng như thế chắc chắn phải đi xác minh một chuyến.
Nhưng thật lòng Chu Hổ không muốn dễ dàng như vậy cho gã thư sinh này, cờ bạc đến gán thê tử, đây là hành động của loài cầm thú, mặc dù luật pháp không cấm.
Trần Hào nhìn vẽ mặt của Chu Hổ, liền biết hắn đang nghi gì, hắn lấy trong ngực ra một nắm tiền đồng, bởi vì đã có chủ đích hối lộ, nên Trần Hào ban đầu đã đặt sẵn một gian phòng riêng trong tửu lâu.
-Ngươi có ý gì? Muốn mưu chuộc quan sai sao?
Vương Bình trừng mắt với Trần Hào, tròng mắt loạn chuyển sang lão đại Chu Hổ. Chu Hổ đang muốn nói chuyện, Trần Hào đã móc ra thêm một nắm tiền đồng thứ hai, rồi thứ ba…
Chờ đến trên bàn có khoảng chừng năm xâu tiền, Trần Hào đứng dậy chắp tay.
-Chu đại nhân, Vương đại nhân, có lẽ ta lúc trước thực sự có tiền, chỉ là thân tại sòng bạc bắt buộc phải ghi giấy gán nợ, chuyện ta có thật là bí bách treo cổ hay không tạm thời không bàn đến, nhưng lúc ta tỉnh dậy rõ ràng có đám người đó chạy ra ngoài. Trong nhà ta lại có tiền nhưng ta không thể nhớ ra vì sao. Thôi thì hai vị tiện tay mà giúp, cũng kết án này lại, để ta đón thê tử về, số tiền này xem như công trà nước, tuyệt đối không phải hối lộ gì.
Vương Bình nhìn đám tiền đồng để thành một đống nhỏ trên bàn chí ít cũng năm xâu, đây đã tương đương lương hai tháng của hắn, nhưng điểm quan trọng nhất chính là đã gần hai tháng hắn chưa có lĩnh lương.
Chu Hổ nhìn đệ nhất trợ thủ của mình động tâm, liền thầm than, chuyện này quá đơn giản, nếu không nhận thì mất lòng thủ hạ, đành ngầm ra hiệu dưới bàn cho Vương Bình thu tiền.
Trần Hào đang bồn chồn đứng đợi thủ hả của Xuyên ca dẫn người ra, hắn không có tư cách ngồi nơi đây, chỉ đành đứng với bọn thủ hạ của Xuyên ca trong phòng. Nơi ghế tiếp khách chỉ có Chu Hổ và Xuyên ca đang trò chuyện.
Hai kẻ này đương nhiên quen biết, trông kiểu cách bắt chuyện Trần Hào hiểu rõ cái gì là quan thương cấu kết, tuy Chu Hổ còn chưa đến mức gọi là cấu kết, nhưng tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên.
-Nào nào, nhanh lên, tướng công yêu dấu của ngươi đang đợi, muốn ở lại đây luôn sao?
Mấy tên thủ hạ hối thúc, dẫn một người phụ nữ ra.
Chiếc váy xanh đã nhuốm mồ hôi cùng bùn đất hiện ra trước nhất, dáng người cũng đi qua khung cửa mà hiện ra rõ trước mặt Trần Hào. Đó là một người phụ nữ trẻ, vấn tóc cao, khuôn mặt lấm lem không giấu được cặp mắt sưng đỏ đang vô hồn. Thật ra đây cũng không phải là một giai nhân, nhưng cũng không hề xấu, nàng dong dỏng cao, ẩn hiện eo thon, gương mặt hơi gầy, nước da cũng không trắng lắm, chân mày hơi đậm, cặp mắt hơi xếch lên, miệng đầy đặn nhưng làn da môi đã khô nứt bong tróc nhiều.
Trần Hào không biết nói gì, nhìn người phụ nữ trước mặt bơ phờ như vậy, hắn cũng thở dài, nàng cũng thật đáng thương, nhưng dù gì ta với nàng cũng chỉ là kẻ qua đường mà thôi, nàng hẳn là không biết được cái kẻ làm nàng đau lòng kia đã chết rồi, đây chỉ là túi da của hắn đứng trước mặt nàng.
Liễu Thanh chỉ liếc qua Trần Hào một cái rồi lại nhìn mũi chân, cũng không muốn nói gì.
Trần Hào thở dài một tiếng, quay sang đa tạ Chu Hổ rồi nhận lấy giấy gán nợ, xé trước mặt Xuyên ca.
-Đi thôi, nương… nương tử.
Một đêm trôi qua.
Trần Hào tỉnh giấc sớm, không phải vì thói quen mà là vì hắn quá đói. Đêm hôm qua sau khi dẫn Liễu Thanh về nhà, cả hai không hề nói một tiếng nào với nhau, cũng không ăn uống gì, bởi gì trong nhà cũng chẳng hề còn lại thứ gì.
Hôm nay hắn phải dọn đi, bởi vì trước đó chủ nhân của thân thể này đã thua đứt căn nhà từ lâu rồi. Xuyên ca vốn nể mặt Chu Hổ, cho hai phu phụ Trần Hào nghỉ qua một đêm, sáng nay phải lập tức dọn đi.
Tỉnh dậy đi vào phòng ngủ đã thấy Liễu Thanh gói xong quần áo của cả hai, ngồi thẫn thờ nhìn phía trước. Đêm hôm qua là Trần Hào chủ động nhường giường ngủ, ra gian trước nằm. Thực ra ngoài quần áo của cả hai, trong nhà này đến một quyển sách, một cái chăn cái gối dư ra cũng không có, hiển nhiên do Trần Hào đời trước đã bán sạch.
-Liễu Thanh, ta biết trước đây đã làm ra nhiều việc… không đáng được tha thứ. Hôm qua có lẽ ta đã tự sát, nhưng may mắn không chết, bây giờ ta không còn nhớ được gì cả, nhưng những việc ta đã làm, ta xin lỗi nàng. Nếu nàng muốn, ta có thể đến nha môn để làm giấy ly hôn với nàng.
Trần Hào nhìn thê thử của của thân thể mình đang dùng một hồi, cũng chỉ biết khó khăn nói ra những lời trên.
Nghe đến ly hôn, Liễu Thanh dường như run lên một cái.
-Ngươi… muốn thôi ta?
-Ý ta là, nếu nàng muốn, ta hoàn toàn theo ý nàng.
Nghe Trần Hào nói như vậy, Liễu Thanh cười thảm, nước mắt chảy ra.
-Ta đã làm lỗi gì mà ngươi muốn thôi ta? Ngươi muốn ta mang tiếng xấu một đời hay sao?
Trần Hào nghe đến đó giật mình, dường như Liễu Thanh xem việc hắn muốn thôi nàng là một việc tội tệ hơn cả việc tên “Trần Hào” lúc trước gán nợ nàng?
“Thôi chết rồi! Ta quên mất, cái thời phong kiến này trinh tiết còn quan trọng hơn tính mạng. Một người phụ nữ bị chồng thôi chính là một kẻ không có đức hạnh, người thời này sẽ hiểu là như vậy.” – Trần Hào giật mình nghĩ ra.
Trần Hào cả đời trước chưa từng gặp trường hợp như thế này, hắn vội vàng rối rít xin lỗi.
-Liễu Thanh, nàng đừng hiểu lầm… ta thật không có ý này.
-Nếu đã như vậy, ta chết cho ngươi xem!
Dứt lời, không hiểu đã thủ sẵn một chiếc kéo từ bao giờ, Liễu Thanh đột ngột lấy ra hướng cổ họng mình đâm mạnh.
Trần Hào hoảng hồn chỉ kịp với tay giật lấy.
“Aaahh!”
Mũi kéo bị bàn tay của Trần Hào đỡ, không đâm được vào cổ Liễu Thanh, mà lại trượt dài một đường trên mu bàn tay của hắn. Trần Hào cố nén đau đớn tiếp tục giựt lấy chiếc kéo mà quăng đi.
-Cô làm gì vậy? Ta chỉ vô ý nói ra, sao cô đã đòi tự sát? Cô mà chết đi thì quan sai lại đến tìm ta, người ta sẽ nói ta bức cô chết.
-Ngươi chỉ quan tâm đến những thứ đó thôi sao?
Liễu Thanh không vì Trần Hào bị thương mà để ý, nàng chỉ càng đau lòng hơn khi nghe hắn nói ra những lời trên, rõ ràng là vì sợ bị quan phủ khép tội.
Trần Hào tức nghẹn họng, hắn vốn chẳng gây ra cái gì, nhưng giờ lại gặp phải tình huống này, quả thực là một xuyên việt giả số đen như rắm chó! Trần Hào cũng là con người, đã chịu khổ từ hôm qua đến giờ, hiện tại tay đứt ruột xót, lại bị trách mắng lỗi không phải của mình, hắn bực mình phẩy tay áo đi ra ngoài.
-Được. Không thôi thì không thôi.
-Ái ái, đại phu… nhẹ tay một chút.
Tiếng la thảm của Trần Hào kêu lên, hắn đang ở trong một y quán, vị y sư già đang đắp một loại thuốc có mùi khó chịu lên vết thương, rất nhanh ông ta đã quấn băng vải lại. Lão y sư già đứng lên chép miệng.
-Tú tài ngươi, việc vợ chồng cần phải nhường nhịn, tay đứt thì ruột xót, sao lại để ra đến nông nỗi này.
-Sao ông biết?
Trần Hào giật mình, ông lão này thật không phải rình mò gần nhà hắn đấy chứ, nói đến nơi này cũng không xa hắn cho lắm.
À không, bây giờ đã là nhà của Xuyên ca.
-Lão đầu ta sống hơn bảy mươi năm, nhìn vết thương từ mũi kéo này cũng mấy lần nha.
Lão y sư vẫy vẫy tay, một đứa nhỏ chạy lại kính cẩn đưa đến một bọc thuốc đã gói kỹ, lão y sư nhận rồi đưa lại cho Trần Hào.
-Đã xong, băng bó mười đồng, tiền thuốc một tuần mười đồng, hẳn là được đến lúc lên da non. Nếu thiếu lại tới, không nên tiết kiệm thuốc.
Trần Hào vội dùng tay còn lại, bốc ra vài lần tiền đồng, đếm đủ hai mươi đồng, còn dư lại đưa cất vào trong ngực áo.
-Chưa thấy ai dùng tiền như ngươi, không có nổi cái túi đựng tiền hay sao?
Trần Hào cười thầm trong bụng, tất nhiên hắn có, nhưng sợ hù dọa lão y sư gần đất xa trời này thôi.
Cầm thuốc đi ra đến cửa, bước chân Trần Hào khựng lại, vì đã thấy Liễu Thanh đứng trước cửa y quán từ bao giờ. Hắn không biết lúc nãy vừa đi khỏi thì Liễu Thanh cũng đi theo phía sau lưng hắn đến, đứng ngoài cửa y quán chờ.
Trần Hào chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn vào trong lão y sư đang tủm tỉm cười.
Vốn Trần Hào cũng đã hết giận, cũng nghĩ thông suốt, lại thấy trước mặt hình dung người phụ nữ quá khổ này tiều tụy, hắn nhẹ giọng nói với nàng.
-Đi thôi, đi ăn chút gì đó, từ tối hôm qua đã không có gì rồi.
Liễu Thanh thái độ vẫn không tốt hơn là bao, nhưng nàng vẫn gật đầu, rồi nhìn ra chỗ khác.
Đến tửu lâu hôm qua, Trần Hào cũng vẫn phải hỏi đường người ta thêm một lần nữa mới tới, hắn vẫn chưa nhớ đường cho lắm, quá nhiều chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ. May thay trí nhớ Trần Hào cũng không đến nỗi tệ, không mất thời gian bao nhiêu.
Liễu Thanh hơi giật mình khi thấy hắn đặt một phòng trên lầu, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Lên đến nơi không gọi gì nhiều, chỉ gọi một món mặn, một canh, một xào và một bình trà.
-Liễu Thanh…
-Ngươi còn gọi ta Liễu Thanh?
Nghe Trần Hào gọi họ tên mình, Liễu Thanh liền nhướng mày, nàng cảm giác tướng công này của mình không đúng lắm, tuy rằng chẳng trông mong gì vào hắn, nhưng từ ngày xuất giá nàng cũng không được hắn gọi tên họ như vậy bao giờ.
Trần Hào thật lòng khó xử, nhưng sợ nữ nhân điên này sẽ lại phát cơn, đến lúc đó phiền phức thật nhiều, thôi thì cứ tạm thời thuận theo vậy, để dần dần hắn sẽ khuyên bảo nàng rời đi, còn hiện tại, thân phận hai người là phu thê, không thể bỏ mặc.
-Nương… tử, ta khuông muốn chúng ta quan hệ căng thẳng, ta sẽ cố gắng bù đắp cho nàng, để ít lâu sau chúng ta sẽ nói chuyện lại, giờ thì ăn trưa xong, đi tìm chỗ ở khác, ta có đủ tiền nàng yên tâm.
Liễu Thanh cũng không phản ứng lắm, không khí gian phòng lại chìm trong yên lặng.
Thật nhanh thức ăn đã được mang lên, sau khi gắp cho Liễu Thanh mấy món, thấy nàng vẫn không động đũa, Trần Hào cũng mặc kệ. Ngay khi hắn vừa ăn, Liễu Thanh lại gắp mấy món trong chén nàng trở ra, rồi im lặng ăn cơm không.
“Cái cô này thật là cứng đầu. Hay là cái chủ nhân cũ thân thể này đã quá tàn nhẫn với nàng rồi?” – Trần Hào len lén liếc nàng thầm nghĩ.
Liền sau Trần Hào đã suy nghĩ đến chuyện khác, hắn cảm thấy như một giấc mộng dài, một giấc mộng không lấy gì vui vẻ, đang yên đang lành ở xã hội hiện đại, lại xuyên đến đây chịu khổ, ngoài cái hệ thống ra… Ồ, giờ này Trần Hào mới nghĩ đến hệ thống.
Hắn vội vàng kích hoạt bằng ý nghĩ, giao diện hiện lên hệ như ngày hôm qua, tràn ngập những con số biểu thị cho những đồ vật chung quanh, chỉ có khi nhìn sang gương mặt của Liễu Thanh, thì không hiển thị gì cả.
Thấy được lại hệ thống, trong lòng Trần Hào chợt có một cỗ an tâm bốc lên, nếu đã xuyên qua thì đã là việc không thể vãn hồi, có hệ thống này, hắn sẽ không lo sợ sinh hoạt ở cái thế giới cổ đại này nữa.
13
1
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
