Chương 1
Gian Lận Mô Tổ
“Uỳnh! Uỳnh”
Tiếng bàn tay to bè đập lên cửa chát chúa, có vẻ như thiếu kiên nhẫn.
Liên tục đập cửa thêm vài lần, thanh âm chộn rộn này rốt cuộc làm một vài hộ dân xung quanh kéo cửa đưa đầu ra nhìn, sau khi thấy rõ là nơi nào đang ồn ào thì họ đều rụt cổ lại vội vàng kéo cửa then cài.
-Mở! Mở! Trần Hào, ngươi mà không ra ta sẽ đốt cái ổ chó này của ngươi!
“Phanh!” – Người phát ra giọng nói vừa dứt lời thì bực bội mà đập thêm một tiếng mạnh lên ván cửa nữa.
-Xuyên ca, hình như nó thật chưa có về?
Một giọng khác rụt rè lên tiếng, có vẻ không chắc chắn lắm.
Người đàn ông đang đập cửa được gọi là Xuyên ca trừng mắt kẻ vừa lên tiếng, thuận tay đang để trên ván cửa đập “bốp” vào đầu hắn mắng:
-Mẹ mày! Tất cả là tại mày, nhận vợ người khác gán nợ mà lại không biết chữ, để tên quỷ thư sinh này đùa nghịch!
Gã bị đánh “a ui” một tiếng, liền câm miệng không dám nói thêm.
Một hồi lâu sau đập cửa đã chán chê, Xuyên ca nổi giận đạp cánh cửa gỗ xiêu vẹo tội nghiệp kia rơi mạnh vào bên trong, vừa bước vào định tìm người liền thấy một cảnh hết hồn.
Trần Hào, kẻ mà Xuyên ca đang muốn tính sổ đang trợn trừng mắt nhìn chẳm chằm Xuyên ca, đã vậy cái lưỡi còn lè ra thật dài.
Xuyên ca giật mình xuýt chút nữa lui về sau ngã xuống, may là tiểu đệ phía sau cũng có bốn năm tên đang chen chúc, thành ra không ngã. Cả đám sau khi rên lên khó chịu vài tiếng cũng nhìn vào bên trong gian phòng, đều toát mồ hôi.
-Xuyên ca… hắn, hắn treo cổ chết rồi?
Nuốt nước bọt một cái, Xuyên ca dẫu gì cũng là kẻ có máu mặt, đã từng chém qua người chẳng qua vừa nãy bất ngờ không kịp chuẩn bị, giờ này nheo mắt nhìn Trần Hào đang trừng mắt bất động kia, thi thể cũng có vẻ cứng đơ hẳn là đã chết hơn nửa ngày rồi.
-Xúi quẩy, tiểu quỷ này không ngờ lại có gan chết, nhưng mà chết rồi thì nợ vẫn phải trả. Đi lục soát trong nhà và trên người nó xem có gì giá trị đều mang đi.
Đám tiểu đệ đều nhanh chân tản ra trong gian phòng nhỏ, cực kỳ chuyên nghiệp lục soát như mây trôi nước chảy. Chỉ còn lại gã đàn ông nhỏ thó lúc nãy bị Xuyên ca vỗ đầu e dè nhìn thi thể không dám lục soát, đến khi Xuyên ca trừng mắt thêm lần nữa thì hắn mới vội vàng kéo cái ghế dài đổ dưới sàn nhà không xa đến chỗ thi thể Trần Hào để đứng lên. Vừa chuẩn bị đứng lên thì Trần Hào bỗng dưng khè một tiếng mãnh liệt khiến cho gã hoảng hồn té bệt xuống sàn nhà, đám Xuyên ca cũng hoảng hốt quay đầu nhìn.
Trần Hào vậy mà giống như quỷ sống lại, toàn thân co giật, không ngừng hít thêm khí vào.
-A! Quỷ! Quỷ
Cả đám Xuyên ca liền không nói thêm một lời bỏ chạy mất dạng.
Về phần Trần Hào đang giãy giụa cũng không phải là “Trần Hào” nguyên bản, hắn vừa mở mắt ra đã thấy cổ mình bị siết chặt đau đơn, mắt nhìn thấy xà nhà rất gần, biết là bản thân đang gặp tình huống nguy hiểm, không kịp suy nghĩ nhiều hơn.
Chân Trần Hào loạn chuyển, cuối cùng chạm được vào chiếc ghế vừa nãy được gã nhỏ con dựng dưới chân liền vui mừng vì biết có điểm tựa, hắn nén đau đớn khắp toàn thân cùng với cảm giác nghẹt thở, cố gắng nhón đầu ngón giữ thân hình đứng thẳng, tức thời toàn thân ổn định lại, cái cổ bị siết chặt cũng thả lỏng hơn chút.
“Đây là tình huống gì? Chẳng phải là ta bị tai nạn giao thông? Sao bây giờ lại là thắt cổ?”
Trần Hào tạm qua cơn nguy hiểm liền nghĩ loạn hết cả lên. Hắn hoang mang không hiểu vì sao vừa nãy hình ảnh cuối cùng là chiếc xe tải đâm vào bản thân, mà tỉnh dậy lại suýt bị chết vì thắt cổ.
Nhưng Trần Hào biết vẫn còn chưa qua được nguy cơ, cứ nhón chân giữ toàn thân như thế này cũng không phải là cách, hơn nữa không hiểu vì sao toàn bộ cơ thể đau nhức từng thớ thịt khiến hắn như bị ngàn con kiến cắn.
Một tay giữ dây thừng đang buộc cổ, tay còn lại của Trần Hào sờ khắp thân mình, hắn cũng không biết bản thân đang mặc cái thứ gì, thứ trang phục này chạm vào thấy phức tạp cùng lạ lẫm, hơn nữa tay áo hình như cũng rất dài. Sờ vào trong ngực thấy có vật cộm, liền cẩn thận lấy ra, là một chiếc quạt nan tre, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Ánh mắt Trần Hào vô cùng chán nản, sau đó thở dài trong lòng, chầm chậm đưa tay lên dùng cạnh tre của chiếc quạt mà mài lên thòng lọng phía trên đầu.
Thật lâu sau, đang khi mài mòn được một nửa, tay Trần Hào cầm quạt cũng đã rách da rướm máu, thì thòng lọng không chịu nổi sức nặng của thân thể hắn đã đứt, Trần Hào té xuống đất đạp đổ chiếc ghế dài. Cũng may thòng lọng này là vải chứ không phải dây thừng, nếu không không biết đến bao giờ.
Bỗng nhiên đôi mắt Trần Hào nhìn thế giới đã biến đổi, có hàng loạt con số và chữ số dày đặc khắp nơi hiện ra, hơn nữa những con số đó còn thay đổi không ngừng. Khi hắn nhìn sang mỗi một nơi liền hàng loạt biến đổi, khi nhìn lại góc nhìn cũ lại trở về như cũ.
Trần Hào hoảng loạn muốn la lớn lên, nhưng phát hiện cổ họng đau đớn không phát ra nổi âm thanh. Một lát sau, hắn bình tĩnh lại, cố gắng nhìn hiểu và phân tích những con số mình đang thấy nghĩa là gì, chẳng lẽ là một loại ảo giác khi bị siết cổ?
Lúc này Trần Hào mới để ý thấy mình nhìn thấy ngoài những con số phủ kín ra, thì trên dưới trái phải đều có những thứ khác, đây là một giao diện phần mềm.
Phải, là một giao diện phần mềm, hơn nữa phần mềm này hắn khá quen thuộc.
Đây không phải là giao diện của “Cheat Engine” hay sao?!
Nửa ngày sau, Trần Hào xác định bản thân đã xuyên không, có lẽ là trọng sinh. Vì gian phòng rách nát hắn đang ở, và trang phục hắn đang mặc đều rất cổ xưa, Trần Hào không rành về lịch sử lẫn trang phục, nên không biết mình đang ở cái thời đại nào. Ngoài trời đã tối đen như mực, nhưng cũng lờ mờ thấy được ngoài cổng có ánh đèn đuốc đang cháy bập bùng. Trong phòng Trần Hào cũng không có đèn đóm gì, may thay có ánh trang đêm nay thật sáng, khiến cho hắn không đến nỗi không thấy gì.
Trần Hào cũng đã quan sát tay chân, phát hiện toàn thân đau nhức có thể là do chủ nhân của thân thể này đã chết được khá lâu, hắn nghịch thiên đoạt xác, bây giờ cử động đều khó khăn, nhưng ít nhất, cơ thể đã ấm lại, máu huyết cũng vận động lại rồi.
Hàng loạt con số như ma trận đã biến mất, chỉ còn lại giao diện có các chữ cơ bản, một khung tìm kiếm giá trị quen thuộc của Cheat Engine.
-Chẳng lẽ ta bị Cheat Engine nhập vào trong não bộ? Nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ?
Là một người chơi game thâm niên, Trần Hào tất nhiên quá quen thuộc sử dụng Cheat Engine, hắn không phải là cao thủ chơi game, nên đôi lúc gặp khó khăn trong game hoặc có một game mới, đều dùng Cheat Engine để mày mò nghịch ngợm.
Đây căn bản là một phần mềm dò tìm giá trị được lưu trữ trên bộ nhớ của máy tính, từ đó tác động thay đổi đến giá trị được lưu trữ trong game, thay đổi nó theo ý muốn.
Nghỉ ngơi cũng đã lâu, thân thể cũng đã cử động được tốt hơn, mặc dù đau đớn vẫn còn, Trần Hào cũng tìm thấy túi vải bên hông, trong đó còn bốn năm đồng tiền rỉ sét. Trải qua nhiều lần quan sát và thử tìm giá trị, Trần Hào xác định cái thứ hệ thống này thực sự là hoạt động, chỉ có điều số lượng giá trị tìm được thật kinh khủng so với bản phần mềm trên máy tính.
Khi nhìn vào cái túi tiền, Trần Hào có thể khóa được mục tiêu là cái túi bằng ý nghĩ, sau đó trừ khi nhìn vào cái túi ra, dời tầm mắt xung quanh sẽ không thấy được con số hay chữ số nào nữa. Muốn mở khóa mục tiêu thì cũng chỉ bằng ý nghĩ, bật tắt giao diện Cheat Engine cũng là như vậy.
Lần này Trần Hào khóa mục tiêu là cái túi, dò tìm giá trị là “4”, vì bên trong túi hiện đang có bốn đồng tiền xu. Sau khi quét giá trị đã chọn, giao diện thông báo tìm được hơn ba trăm ngàn tỷ giá trị!
Một chiếc túi nho nhỏ, vậy mà tìm ra nhiêu đấy giá trị! Đây là cấu tạo khủng khiếp như thế nào chứ!
Tiếp theo Trần Hào bỏ đồng xu thứ năm vào túi, hắn hồi hộp chọn giá trị dò tìm tiếp theo là số “5”. Hệ thống này quét nhanh như chớp mắt, đã báo chỉ còn lại một nửa số giá trị là đang trùng khớp, thế nhưng vẫn vô cùng nhiều.
Trần Hào lại lấy ra hẳn bốn đồng xu khỏi túi, lần này đương nhiên chỉ còn một đồng xu trong túi, hắn chọn giá trị dò tìm tiếp theo là “1”.
Qua đến nhiều không biết bao nhiêu lần thay đổi, Trần Hào nuốt nước bọt nhìn giao diện, thông bao đang còn hơn ba trăm giá trị, hắn đã đến rất gần với giá trị muốn tìm rồi! Trần Hào muốn tìm chính là, số lượng tiền xu có trong túi!
“Ding” âm thanh quen thuộc sau khi dò tìm giá trị vang lên, Trần Hào mừng rỡ khi thấy chỉ còn duy nhất một giá trị trùng khớp với số đồng xu đang có trong túi là năm đồng xu. Hắn run run, chọn vào giá trị đó, tức thì một giao diện nhỏ hơn hiện ra, đó là thay đổi trị số của giá trị hiện tại, thay đổi thuộc tính của giá trị hiện tại, đóng băng giá trị, địa chỉ của giá trị, tên mô tả của giá trị đó.
Trần Hào run rẩy thay đổi nhẹ nhàng giá trị từ số “5” thành số “6”, hắn muốn thử nhiệm xem cái hệ thống này có thực sự tác dụng đến ngoài thực tế hay không, hay chỉ là sự tự sướng của não bộ mà thôi. Hắn có quyền mong chờ rất lớn, bởi vì việc không tưởng như xuyên không đoạt xác cũng đã xảy ra, thì việc năm đồng xu biến thành sáu cũng không quá huyễn tưởng chứ?
Giá trị lập tức theo lệnh của Trần Hào thay đổi thành sáu, hắn hít sâu một hơi đổ toàn bộ tiền ra nền nhà.
“Leng keng” – Âm thanh tiền xu đổ ra như đánh thót vào tim Trần Hào.
Hắn bắt đầu đếm, một, hai, ba …
Là sáu đồng xu!
32
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
