0 chữ
Chương 13
Chương 13
Trên mạng, Tô Lị lấy thân phận là một họa sĩ minh họa vẽ tay.
Tác phẩm đầu tiên cô đăng là một bức chibi tự họa chính mình.
Một người cá nhỏ mắt tím, đuôi tím, đang soi gương trước bể nước.
Còn là bản hoạt hình biết chớp mắt.
Do ngành giải trí vừa khởi sắc, cộng thêm sự may mắn và tay nghề vững vàng, Tô Lị nhanh chóng chiếm được chỗ đứng trong giới họa sĩ minh họa trên mạng nhờ nét vẽ điêu luyện và phong cách sinh động.
Lượng người theo dõi cô tăng lên chóng mặt, rất nhiều fan còn tìm đến cô đặt vẽ theo yêu cầu.
Đáng tiếc thay, hiện tại cô thậm chí còn không thể mở nổi một tài khoản ngân hàng, muốn vẽ tranh kiếm chút tiền cũng là điều không thể. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, mà nghe nói ở Đế quốc August bây giờ, vật giá đắt đỏ đến mức một miếng sô-cô-la bé xíu thôi cũng đã 100 tinh tệ.
Cái này không phải tinh tệ, là tiền Thượng Hải à? Cứ quy ra nhân dân tệ tỉ lệ 1:1 là đủ tổ chức đám cưới ở Lotteria rồi đó!
Thôi thì cô cứ nằm yên làm người cá cho rồi.
Điều quan trọng nhất là theo như những gì Tô Lị biết thế giới này không có loại thuốc nào có thể biến người cá thành con người.
Không có thân phận hợp pháp, không có cơ thể người bình thường, tức là cô vĩnh viễn không thể sống dưới ánh mặt trời như bao người khác. Trong cơ thể cô còn bị cấy chip theo dõi dành riêng cho người cá, giống như mấy con chip gắn dưới da mèo chó hiện đại vậy mà nếu cô bỏ trốn, chỉ tổ bị bắt về rồi giải phẫu.
Tô Lị ướt nhẹp nằm phệt trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Hiện giờ vấn đề duy nhất của cô là: Tìm được một ông chủ vừa giàu vừa tử tế.
Ngày thứ nhất nhớ Emily.
Nhân tiện gửi lời hỏi thăm cha tôi một cái.
***
Đèn cảm ứng thông minh trong nhà lần lượt sáng lên theo từng chuyển động của Tô Lị.
Đây là một căn nhà rộng đến mấy trăm mét vuông.
Năm sáu bảy tám chín cái phòng ngủ, ba bốn năm cái nhà vệ sinh, bếp kiểu mở, có trí não quản gia, robot phục vụ, trên cùng còn có hẳn một tầng gác mái.
Tô Lị ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với quản gia trí não đang lơ lửng giữa không trung.
Đó là một quả cầu tròn đen nhánh, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn thôi đã thấy tràn ngập cảm giác công nghệ.
Tô Lị đưa tay ra, quả cầu trôi tới, dừng lại trong lòng bàn tay cô.
Tổ chức cô từng ở cũng có loại thiết bị tương tự.
Mỗi ngày trôi lơ lửng giữa không trung kiểm tra độ an toàn của thiết bị, câu cửa miệng là: "Cảnh báo, cảnh báo..." hoặc "An toàn, an toàn...", còn lại thì toàn "Mở cửa, đóng cửa, bật đèn, tắt đèn..." đúng chuẩn một trợ lý AI ngốc nghếch, không hề có trí khôn thực sự.
Tô Lị hất tay một cái, trí não ngốc bay đi.
Cô đoán, với thân phận thượng tướng, trong nhà người đàn ông kia hẳn phải có nhiều thiết bị thông minh hơn thế. Nhưng xem ra, vị thượng tướng này chẳng hứng thú với mấy thứ đó cho lắm.
Tô Lị tiếp tục đi vòng quanh. Cô đẩy một cánh cửa, phát hiện đó là phòng ngủ của người đàn ông.
Chỉ có một cái giường, ngoài ra trống trơn.
Chăn ga màu đen tuyền, nhìn vào thấy lạnh sống lưng.
Tô Lị quay đầu, mở tiếp một cánh cửa khác.
Đây là phòng thay đồ toàn một màu trắng đen, quân phục xếp thẳng thớm, còn có cả súng đạn.
Ở Đế quốc August, việc đăng ký giấy phép sở hữu súng là hợp pháp. Với cấp bậc như thượng tướng, có vài món vũ khí cũng là chuyện bình thường.
Tô Lị rời khỏi phòng thay đồ, đi tới thư phòng.
Ba bức tường là giá sách, ở giữa đặt một bàn làm việc lớn, trên đó bày đầy tài liệu lộn xộn.
Cô nằm bò trên bàn đọc thử, toàn là báo cáo quân sự.
Cô đâu phải gián điệp, không hứng thú.
Tô Lị quay về phòng khách, chui lại vào ghế sofa.
Mềm oặt, ướt nhẹp.
Cô ngáp một cái, quả cầu trí não ngốc trôi lại trước mặt, hiện ra một bảng điều khiển trong suốt ngay trước mắt cô.
Tác phẩm đầu tiên cô đăng là một bức chibi tự họa chính mình.
Một người cá nhỏ mắt tím, đuôi tím, đang soi gương trước bể nước.
Còn là bản hoạt hình biết chớp mắt.
Do ngành giải trí vừa khởi sắc, cộng thêm sự may mắn và tay nghề vững vàng, Tô Lị nhanh chóng chiếm được chỗ đứng trong giới họa sĩ minh họa trên mạng nhờ nét vẽ điêu luyện và phong cách sinh động.
Lượng người theo dõi cô tăng lên chóng mặt, rất nhiều fan còn tìm đến cô đặt vẽ theo yêu cầu.
Đáng tiếc thay, hiện tại cô thậm chí còn không thể mở nổi một tài khoản ngân hàng, muốn vẽ tranh kiếm chút tiền cũng là điều không thể. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, mà nghe nói ở Đế quốc August bây giờ, vật giá đắt đỏ đến mức một miếng sô-cô-la bé xíu thôi cũng đã 100 tinh tệ.
Thôi thì cô cứ nằm yên làm người cá cho rồi.
Điều quan trọng nhất là theo như những gì Tô Lị biết thế giới này không có loại thuốc nào có thể biến người cá thành con người.
Không có thân phận hợp pháp, không có cơ thể người bình thường, tức là cô vĩnh viễn không thể sống dưới ánh mặt trời như bao người khác. Trong cơ thể cô còn bị cấy chip theo dõi dành riêng cho người cá, giống như mấy con chip gắn dưới da mèo chó hiện đại vậy mà nếu cô bỏ trốn, chỉ tổ bị bắt về rồi giải phẫu.
Tô Lị ướt nhẹp nằm phệt trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Hiện giờ vấn đề duy nhất của cô là: Tìm được một ông chủ vừa giàu vừa tử tế.
Nhân tiện gửi lời hỏi thăm cha tôi một cái.
***
Đèn cảm ứng thông minh trong nhà lần lượt sáng lên theo từng chuyển động của Tô Lị.
Đây là một căn nhà rộng đến mấy trăm mét vuông.
Năm sáu bảy tám chín cái phòng ngủ, ba bốn năm cái nhà vệ sinh, bếp kiểu mở, có trí não quản gia, robot phục vụ, trên cùng còn có hẳn một tầng gác mái.
Tô Lị ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với quản gia trí não đang lơ lửng giữa không trung.
Đó là một quả cầu tròn đen nhánh, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn thôi đã thấy tràn ngập cảm giác công nghệ.
Tô Lị đưa tay ra, quả cầu trôi tới, dừng lại trong lòng bàn tay cô.
Tổ chức cô từng ở cũng có loại thiết bị tương tự.
Mỗi ngày trôi lơ lửng giữa không trung kiểm tra độ an toàn của thiết bị, câu cửa miệng là: "Cảnh báo, cảnh báo..." hoặc "An toàn, an toàn...", còn lại thì toàn "Mở cửa, đóng cửa, bật đèn, tắt đèn..." đúng chuẩn một trợ lý AI ngốc nghếch, không hề có trí khôn thực sự.
Cô đoán, với thân phận thượng tướng, trong nhà người đàn ông kia hẳn phải có nhiều thiết bị thông minh hơn thế. Nhưng xem ra, vị thượng tướng này chẳng hứng thú với mấy thứ đó cho lắm.
Tô Lị tiếp tục đi vòng quanh. Cô đẩy một cánh cửa, phát hiện đó là phòng ngủ của người đàn ông.
Chỉ có một cái giường, ngoài ra trống trơn.
Chăn ga màu đen tuyền, nhìn vào thấy lạnh sống lưng.
Tô Lị quay đầu, mở tiếp một cánh cửa khác.
Đây là phòng thay đồ toàn một màu trắng đen, quân phục xếp thẳng thớm, còn có cả súng đạn.
Ở Đế quốc August, việc đăng ký giấy phép sở hữu súng là hợp pháp. Với cấp bậc như thượng tướng, có vài món vũ khí cũng là chuyện bình thường.
Tô Lị rời khỏi phòng thay đồ, đi tới thư phòng.
Ba bức tường là giá sách, ở giữa đặt một bàn làm việc lớn, trên đó bày đầy tài liệu lộn xộn.
Cô nằm bò trên bàn đọc thử, toàn là báo cáo quân sự.
Cô đâu phải gián điệp, không hứng thú.
Tô Lị quay về phòng khách, chui lại vào ghế sofa.
Mềm oặt, ướt nhẹp.
Cô ngáp một cái, quả cầu trí não ngốc trôi lại trước mặt, hiện ra một bảng điều khiển trong suốt ngay trước mắt cô.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
