TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Tô Lị tiện tay nhấn vài cái, vào thẳng kênh livestream mà mình hứng thú.

So với thế giới hiện đại mà cô từng sống, điểm sáng duy nhất của thế giới này có lẽ là công nghệ 3D toàn ảnh phát triển vượt bậc.

Mấy video đàn ông nhảy trên mạng xã hội có thể chiếu toàn ảnh ngay trước mặt, như thể họ thật sự đang đứng ngay trong phòng bạn mà nhảy múa.

Tô Lị xem đến mê mẩn thì đột nhiên bên kia vang lên tiếng mở cửa.

“Diệu, sao anh có thể bỏ mặc Lị Lị ở nhà một mình được chứ? Cô ấy vừa rời khỏi tổ chức, đến môi trường xa lạ chắc sợ lắm! Anh về nhà rồi à? Cô ấy đang làm gì đó?”

Người đàn ông vẫn mặc nguyên chiếc áo choàng quân phục đen chưa cởi ra, Tô Lị đoán chắc anh đã thay đồ rồi, dù sao thì cô cũng đã ói lên rất toàn diện...

Anh tựa người vào khung cửa, mắt rời khỏi màn hình chiếu nhỏ xíu của trí não đeo tay, nhìn lướt qua phòng khách với vẻ lười biếng.

“Nó đang xem đàn ông nhảy.”

Freya: ???

***

Lị Lị là một người cá xoa dịu tinh thần đặc biệt khác người.

Người phụ trách của tổ chức đã miêu tả với Lục Diệu như thế. Anh ta nói, Lị Lị rất hiểu lòng người, ai trong tổ chức cũng thích cô. Lị Lị có thể nhanh chóng nhận ra sự bất ổn trong cảm xúc con người và chủ động an ủi.

Bắt tay, hát, ôm.

Lị Lị chưa bao giờ keo kiệt tình yêu thương của mình.

Thật ra với Tô Lị mà nói, mấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến việc cô là người cá xoa dịu tinh thần, cô chỉ là xem những con người sống cạnh mình như bạn bè mà thôi.

Mà giờ đây, con người cá đặc biệt đó đang “phơi xác” trên ghế sofa của anh, xem đàn ông nhảy múa.

Cơ bụng của người trong video như thể muốn đập thẳng vào mặt cô.

Tất nhiên, Lục Diệu không tin một con người cá lại đủ thông minh để điều khiển trí não. Theo anh, đây chỉ là do vô tình chạm trúng mà thôi.

Khắp sàn nhà là những vết nước ướt sũng, bao bì snack vứt lung tung, mẩu vụn đồ ăn đầy rẫy, cái ghế sofa da màu đen thì bị cào nát bươm, trông cứ như phiên bản thủ công tua rua đặc biệt.

Con người cá còn đang ôm nguyên một thanh sô-cô-la to đùng trong tay.

“Số Ba, cấm xuất hiện đồ ăn bên ngoài khu vực bếp. Cấm người cá xuất hiện bên ngoài bể nước.”

Trí não ngốc phát ra tiếng “vo ve”, hiển nhiên “Số Ba” mà anh gọi chính là nó.

Một con người cá “không có trí tuệ” vô tình mở được phần mềm livestream, lại còn biến cả căn nhà thành ổ chuột.

Lục Diệu vốn đang đau đầu, giờ lại càng thêm nhức óc.

Hơn nữa, hình như Freya quên mất người cá này được đưa đến để an ủi tinh thần của anh. Vậy mà cô ấy lại cứ giục anh về nhà để chăm sóc tâm trạng cho con cá này?

“Về chỗ.”

Anh đứng trước mặt cô, chỉ tay về phía bể nước.

Không hiểu. Anh đang nói chuyện với một con cá đó.

Tô Lị cúi đầu, tiếp tục gặm thanh sô-cô-la của mình.

Robot dọn nhà bắt đầu hoạt động, nhanh nhẹn thu dọn căn phòng.

Nó gom hết đồ ăn vặt của cô về bếp, kể cả thanh sô-cô-la trong tay cô.

Tô Lị trừng mắt nhìn robot.

Mày làm gì đó! Đây là nhà mày chắc!

“Cấm người cá xuất hiện bên ngoài bể nước.”

Số Ba lượn quanh Tô Lị thành vòng tròn, lặp đi lặp lại.

Tô Lị nhấc đuôi, quật thẳng xuống, đập rơi luôn quả cầu trí não ngốc kia.

Đây là người cá xoa dịu tinh thần hiền lành nhất trong tổ chức, chưa từng có hành vi tấn công, lời của người phụ trách lúc này nghe cứ như đang quảng cáo dỏm.

Rõ ràng là anh không thích cô, mà cô cũng chẳng ưa gì anh.

Tuy không thể đơn phương chọn chủ nhân, nhưng cô hoàn toàn có thể khéo léo khiến chủ nhân phải từ chối mình.

Chỉ cần gắng chịu 1 tháng, cô sẽ được chuyển sang người chủ khác.

Chỉ cần gắng chịu 1 tháng, anh có thể đẩy “nó” về lại tổ chức.

Một người một cá đối đầu trong im lặng.

Cuối cùng, Tô Lị cảm thấy chính mình hơi khô quá, bèn uể oải bò về lại bể nước.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.