0 chữ
Chương 12
Chương 12
Nhưng 8 tuổi thì cũng đủ để dùng trí não rồi nhỉ? Cháu gái 6 tuổi của cô còn biết lướt Douyin, đi học lớp toán nâng cao và giành giải nhất nữa kia!
Về phần mấy đề toán đó, một sinh viên tốt nghiệp đại học như cô nhìn còn thấy lú.
Thấy được ánh mắt mong mỏi của Tô Lị, Emily càng thêm chiều chuộng. Cô ấy mang chiếc trí não cũ của mình cho Tô Lị chơi.
Trước mặt Emily, Tô Lị tất nhiên phải giả vờ không biết sử dụng. Đợi cô ấy đi rồi, lập tức bật chế độ chơi như điên.
Lúc đầu Emily còn tò mò xem lịch sử duyệt của Tô Lị, nhưng sau khi thấy toàn là mấy đoạn mã loằng ngoằng chẳng hiểu gì, cũng thôi luôn. Dù sao chiếc trí não cũ đó cô ấy cũng không dùng nữa, cứ thế để lại cho Tô Lị.
Emily còn chu đáo tải sẵn mấy trò chơi rèn luyện trí não về cho cô.
Nào là bắt ngỗng, xếp khối, nối ba viên, rắn săn mồi... Nhưng Tô Lị không dám chơi quá giỏi, vài lần là cất đi luôn.
Trí não có kết nối mạng tự động. Nhân lúc không có ai, Tô Lị từng lén trốn vào nhà vệ sinh không có camera để chơi game xếp đội với người khác. Do giữa các ngón tay có màng nên lần đầu thao tác không thuận, bị đồng đội chửi là "học sinh tiểu học".
Cảnh báo: đừng tuỳ tiện mắng đồng đội mình là con nít, vì họ có thể không phải học sinh mà còn chẳng phải... con người.
Nhờ có trí não, Tô Lị mới vượt qua được những ngày tháng cô đơn trong bể nước.
Chứ một mình nằm co trong bể nước tối om như vậy, ai mà chịu nổi?
May thay, cô là dân "chuột cống sống sót" chỉ cần có thiết bị thông minh là có thể sống qua ngày.
Thời kỳ phục hồi sau chiến tranh, ngành giải trí bắt đầu trỗi dậy.
Tô Lị thậm chí còn lén đăng ký một tài khoản cá nhân trên nền tảng mạng xã hội lớn nhất đế quốc August.
Đăng ký tài khoản chỉ cần có email, mà email thì có thể đăng ký miễn phí không cần xác minh danh tính nhờ vậy cô mới giấu được thân phận người cá của mình.
Trong thế giới mạng rộng lớn ấy, danh tính là do chính bạn định nghĩa.
Kiếp trước, Tô Lị từng cố gắng không ngừng: Vừa làm thêm vừa học đại học, tốt nghiệp rồi lại phát hiện không tìm được việc làm, kinh tế cũng không cho phép cô tiếp tục học lên.
Cô co mình trong căn phòng trọ thuê, mỗi ngày ăn một bữa, thỉnh thoảng nhận vài đơn vẽ minh hoạ thuê, ôm con mèo hoang nhặt được, ngẩn người nhìn lên trần nhà... Cho đến khi có một người nhìn trúng cô.
Người đó thấy thông tin của cô trên một trang tuyển dụng, chủ động trò chuyện, nhiệt tình mời cô gia nhập studio của anh ta, bắt đầu vẽ truyện tranh đăng dài kỳ.
Tô Lị cô sinh viên mới tốt nghiệp trong sáng đầy nhiệt huyết lúc ấy vui sướиɠ không tả nổi, ăn ngay "chiếc bánh vẽ" mà quý nhân vẽ ra, ký luôn bản hợp đồng bóc lột, ngày đêm cắm đầu làm việc. Để kịp tiến độ, cô thậm chí gửi mèo cho bạn trông hộ, dọn vào sống trong cái studio tồi tàn, thực sự biến mình thành con lừa chính hiệu.
Cuối cùng cũng hoàn thành dự án bộ truyện tranh được chuyển thể từ tiểu thuyết doanh thu rất khả quan, thế nhưng vì hợp đồng vắt kiệt kia, phần lớn lợi nhuận đều bị công ty hốt sạch, cô chỉ nhận được khoản lương còm đến tội nghiệp. Sau khi trả tiền thuê nhà, đến tiền mua băng vệ sinh cũng không còn.
Tô Lị từng cố gắng phản kháng, song tên sếp vô lương kia lại ung dung giơ hợp đồng ra thách cô đi kiện.
Tô Lị: "..."
Rốt cuộc, sau những lần bị vắt cạn sức lực, con “chuột cống sống sót” ấy cũng bị ép đến mức tàn hơi kiệt sức.
Tô Lị: Thảm... chỉ một chữ “thảm” sao nói hết được?
Trước lúc chết, cô thề: Kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng không thèm, làm thú cưng cũng được!
Mở mắt ra, quả thật không phải trâu ngựa nữa, mà là thú cưng, lại còn là một nàng mỹ nhân ngư đẹp điên đảo.
Không còn 996, không còn sếp tồi, chỉ có “cơm bưng nước rót”, làm nũng chút là có đủ mọi thứ mình muốn.
Cuộc đời, dễ như trở bàn tay.
Về phần mấy đề toán đó, một sinh viên tốt nghiệp đại học như cô nhìn còn thấy lú.
Thấy được ánh mắt mong mỏi của Tô Lị, Emily càng thêm chiều chuộng. Cô ấy mang chiếc trí não cũ của mình cho Tô Lị chơi.
Trước mặt Emily, Tô Lị tất nhiên phải giả vờ không biết sử dụng. Đợi cô ấy đi rồi, lập tức bật chế độ chơi như điên.
Lúc đầu Emily còn tò mò xem lịch sử duyệt của Tô Lị, nhưng sau khi thấy toàn là mấy đoạn mã loằng ngoằng chẳng hiểu gì, cũng thôi luôn. Dù sao chiếc trí não cũ đó cô ấy cũng không dùng nữa, cứ thế để lại cho Tô Lị.
Emily còn chu đáo tải sẵn mấy trò chơi rèn luyện trí não về cho cô.
Nào là bắt ngỗng, xếp khối, nối ba viên, rắn săn mồi... Nhưng Tô Lị không dám chơi quá giỏi, vài lần là cất đi luôn.
Cảnh báo: đừng tuỳ tiện mắng đồng đội mình là con nít, vì họ có thể không phải học sinh mà còn chẳng phải... con người.
Nhờ có trí não, Tô Lị mới vượt qua được những ngày tháng cô đơn trong bể nước.
Chứ một mình nằm co trong bể nước tối om như vậy, ai mà chịu nổi?
May thay, cô là dân "chuột cống sống sót" chỉ cần có thiết bị thông minh là có thể sống qua ngày.
Thời kỳ phục hồi sau chiến tranh, ngành giải trí bắt đầu trỗi dậy.
Tô Lị thậm chí còn lén đăng ký một tài khoản cá nhân trên nền tảng mạng xã hội lớn nhất đế quốc August.
Trong thế giới mạng rộng lớn ấy, danh tính là do chính bạn định nghĩa.
Kiếp trước, Tô Lị từng cố gắng không ngừng: Vừa làm thêm vừa học đại học, tốt nghiệp rồi lại phát hiện không tìm được việc làm, kinh tế cũng không cho phép cô tiếp tục học lên.
Cô co mình trong căn phòng trọ thuê, mỗi ngày ăn một bữa, thỉnh thoảng nhận vài đơn vẽ minh hoạ thuê, ôm con mèo hoang nhặt được, ngẩn người nhìn lên trần nhà... Cho đến khi có một người nhìn trúng cô.
Người đó thấy thông tin của cô trên một trang tuyển dụng, chủ động trò chuyện, nhiệt tình mời cô gia nhập studio của anh ta, bắt đầu vẽ truyện tranh đăng dài kỳ.
Cuối cùng cũng hoàn thành dự án bộ truyện tranh được chuyển thể từ tiểu thuyết doanh thu rất khả quan, thế nhưng vì hợp đồng vắt kiệt kia, phần lớn lợi nhuận đều bị công ty hốt sạch, cô chỉ nhận được khoản lương còm đến tội nghiệp. Sau khi trả tiền thuê nhà, đến tiền mua băng vệ sinh cũng không còn.
Tô Lị từng cố gắng phản kháng, song tên sếp vô lương kia lại ung dung giơ hợp đồng ra thách cô đi kiện.
Tô Lị: "..."
Rốt cuộc, sau những lần bị vắt cạn sức lực, con “chuột cống sống sót” ấy cũng bị ép đến mức tàn hơi kiệt sức.
Tô Lị: Thảm... chỉ một chữ “thảm” sao nói hết được?
Trước lúc chết, cô thề: Kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng không thèm, làm thú cưng cũng được!
Mở mắt ra, quả thật không phải trâu ngựa nữa, mà là thú cưng, lại còn là một nàng mỹ nhân ngư đẹp điên đảo.
Không còn 996, không còn sếp tồi, chỉ có “cơm bưng nước rót”, làm nũng chút là có đủ mọi thứ mình muốn.
Cuộc đời, dễ như trở bàn tay.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
