TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, Tô Lị chưa từng được khen ngợi kiểu chân thành mộc mạc đến vậy, lại còn nói lặp như dỗ em bé. Cảm giác chẳng khác gì lúc ở nhà giả giọng mè nheo với con mèo của mình.

Nhưng xét theo chỉ số IQ đang được công nhận là 8 tuổi, nên với những hành vi vượt ngoài tầm hiểu biết của một người cá, mọi người trong tổ chức cũng hoàn toàn dễ dàng tiếp nhận.

Sau một ngày ngủ vùi, đến tối, Tô Lị cực kỳ tỉnh táo. Cô bơi qua bơi lại trong bể nước, thấy trong nhà mãi không có động tĩnh, tối om không một ánh đèn, bèn vươn tay, tự mình bò ra khỏi bể.

Trên mặt kính bên cạnh phản chiếu lại hình dáng của cô.

Tô Lị giật bắn mình, rồi mới sực nhớ là mình đó.

Ừm... nửa đêm canh ba, một người phụ nữ tóc tai xõa xượi mang theo cái đuôi cá, trườn ra khỏi bể nước ướt sũng đúng là hơi rợn thiệt."

***

Một người bình thường... ít nhất là người bình thường như cô tuyệt đối không thể chịu nổi việc bị nhốt cả ngày trong bể nước.

Chính vào những lúc như thế này, Tô Lị lại thấy vô cùng vô cùng biết ơn người chăm sóc Emily đáng yêu của mình.

Nếu không nhờ Emily kiên trì dắt cô đi dạo mỗi ngày, chia sẻ tin tức giải trí, tám chuyện không biết chán, mang cho cô những hộp cơm ngon lành, cùng nhau xem mấy bộ phim tài liệu dài thượt, chơi mấy trò chơi rèn luyện trí não... thì có lẽ giờ đây cô không phải là người cá thông minh nhất tổ chức, mà là người cá điên khùng nhất tổ chức rồi.

Cô đã quan sát suốt một tiếng, trong nhà không có ai cả.

Ban ngày ngồi trong xe, Tô Lị có nghe thấy người đàn ông kia bảo trong nhà không lắp hệ thống giám sát, nên giờ cô càng yên tâm hành động.

Trên ghế sô pha, cô nhìn thấy túi đồ ăn vặt Emily chuẩn bị cho mình, bên cạnh là xe đẩy dành riêng cho người cá, còn có cả chăn đắp của cô. Ngoài ra còn một chiếc vali cực lớn, Tô Lị đoán chắc bên trong là mấy bộ váy đuôi cá dành cho cô.

Thông thường, người cá không có khái niệm xấu hổ. Nhưng vì chúng quá giống con người, nên con người mới cho chúng mặc quần áo. Dù không mặc, thì trên người chúng cũng có lớp vảy che chắn, đặc biệt là ở các vị trí “nhạy cảm”.

Đối với Tô Lị, vậy cũng xem như có chút an ủi coi như là đang mặc bikini ba mảnh đi.

Môi trường đã khắc nghiệt vậy rồi, cô cũng nên dễ tính với bản thân một chút.

Hôm nay lúc rời tổ chức, cô mặc một chiếc váy dây nhỏ xinh mà Emily đã tỉ mỉ chọn lựa, để lộ đôi tay trắng muốt mảnh mai. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên da cô ẩn hiện một lớp vảy màu tím nhạt.

Đuôi cá của người cá khá mong manh, vì vậy khi ra ngoài, Tô Lị bắt buộc phải di chuyển bằng xe đẩy chuyên dụng, nếu không đuôi sẽ rất dễ bị trầy xước.

Vào những ngày thời tiết hanh khô, người chăm sóc còn phải bôi kem dưỡng đuôi cho người cá, để ngăn ngừa các bệnh về da.

Nghe nói trước khi Tô Lị xuyên đến đây, người cá này thích nhất là được bôi kem dưỡng đuôi, và để đảm bảo đuôi của mình luôn đẹp đẽ, nó tuyệt đối không bao giờ bước đi trên mặt đất.

So với chủ nhân trước của cơ thể này từng nâng niu cái đuôi cá như bảo vật, thì Tô Lị lại thích nhất là bò ra khỏi bể nước và chạy lung tung khắp nơi, chẳng màng cái đuôi của mình có bị dính bẩn hay trầy xước hay không.

Ai mà chịu nổi cảnh bị nhốt trong bể nước suốt 24 tiếng mỗi ngày chứ!

Tất nhiên, nếu là nằm trên giường thì lại là chuyện khác.

Trong bể có đặt một chiếc vỏ sò lớn, bên trên lót nệm biển thấm nước cùng chăn đệm bằng lụa mềm dùng làm nơi nghỉ ngơi cho người cá.

Nhưng nằm khô khan thế ai mà chịu nổi.

May mà Emily sẵn sàng chia sẻ trí não của mình.

Tô Lị luôn khao khát được chơi với trí não của Emily, chỉ tiếc là chỉ số thông minh của cô hiện tại là “8 tuổi”.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.