TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Đại hôn

Sau một đêm ngủ không sâu giấc, canh tư vừa điểm, đoàn người trong phủ đã lần lượt thức dậy. Trình Cẩn Tri lại được chải chuốt, trang điểm, thay áo cưới, khoác lên mình khăn voan đỏ thẫm.

Lễ xuất các đã cử hành tại Lạc Dương, người đến chúc mừng chủ yếu là họ hàng thân thích và bằng hữu cũ của phủ Trình gia. Còn hôm nay, lễ thành hôn được tổ chức tại kinh thành, quan khách phần lớn là đồng liêu trong triều của phụ thân nàng. Ở đây, nàng không quen biết nhiều trưởng bối hay nữ quyến, càng không có bạn bè thân thiết. So với hôm ở Lạc Dương, hôm nay lại thanh nhàn hơn nhiều. Phần lớn thời gian, nàng chỉ yên tĩnh ngồi trong khuê phòng.

Mãi cho đến khi giờ lành trôi qua, bên ngoài mới truyền đến tiếng chiêng trống dồn dập, rồi có tiếng ma ma gọi lớn: “Tới rồi, tới rồi.”

Là đoàn người đón dâu đang tiến đến. Lễ đón dâu còn phải trải qua nhiều nghi thức như đối thơ ở hai cánh cửa, đòi sính lễ… náo nhiệt linh đình, nên lúc này chưa đến lượt nàng xuất môn. Trong phòng, hỉ nương đã bắt đầu bận rộn, kéo nàng đến trước gương, chỉnh lại hoa cài đầu, thoa thêm son phấn, rồi không ngừng dặn dò các lễ tiết cần chú ý khi ra cửa. Lời dặn nối tiếp nhau, còn bên ngoài vẫn vang lên tiếng ồn ào huyên náo cho thấy đoàn người đón dâu đang bị ngăn lại ngoài cửa.

Trời nắng rực rỡ, tân lang mặc hỉ phục đỏ thẫm cưỡi ngựa đứng trước cửa. Ánh mắt hắn hơi cau, thần sắc lạnh nhạt, nhìn đám người đang dây dưa náo loạn giữa hai bên đội đón dâu và cản môn. Ở kinh thành, lễ cản môn khi đón dâu là tục lệ không thể thiếu. Hai bên đối thơ, đốt pháo, đòi sính lễ – tất cả chỉ để tăng thêm không khí vui vẻ. Nhưng hôm nay đã qua gần nửa canh giờ, đám người bên Trình gia càng ngày càng náo nhiệt, nói ra lời lẽ, thi từ tục tĩu, thô thiển, ép phía nhà trai phải đối đáp.

Đón dâu lần này do vài người có danh phận bên Tần gia phụ trách, phần lớn là nho sinh từng đọc sách thi cử. Gặp phải những câu thơ cợt nhả khó lòng ứng đối, họ chỉ còn cách im lặng mà giao sính lễ để qua cửa.

Tần Gián bắt đầu mất kiên nhẫn.

Một gã sai vặt áo xanh thấy sắc mặt công tử nhà mình không tốt, bèn len lén đi về phía trước dò hỏi, rồi quay lại bẩm nhỏ: “Công tử, người cản môn là đại thiếu gia của Trình gia, cũng là đường huynh của tân nương. Nghe nói tính tình hắn vốn nghịch ngợm, hôm nay gặp chuyện vui, nên càng... phấn khích.”

Thì ra là Trình Tam Lang, người này Tần Gián đã từng nghe qua. Những câu thơ tục tĩu khi nãy đúng là từ miệng hắn mà ra. Tần Gián vốn đã biết đời này của Trình gia chẳng bằng đời trước. Không ngờ lại có thể suy đồi đến mức này, chẳng bằng cả lưu manh phố phường. Hắn vẫn ngay ngắn ngồi trên lưng ngựa, cố gắng nhẫn nại, bởi hôm nay nhiệm vụ của hắn là hoàn tất buổi lễ thành hôn.

Nhưng ngay lúc đó, Trình Tam Lang bỗng liếc thấy hắn, liền lớn tiếng hô lên: “A, Tần Mục Ngôn, ngươi là tân lang mà đứng tít ngoài kia làm gì? Mau tới đây, câu thơ vừa nãy là để dành cho ngươi đối đấy!”

Người chung quanh cũng ồn ào hùa theo: “Đúng đấy! Tân lang phải đối đi chứ!”

Trình Tam Lang càng thêm phấn khích: “Ngươi chẳng phải là Trạng Nguyên lang, thần đồng nổi danh đấy sao? Vậy thì đối thử một câu đi xem nào!”

Tần Gián vẫn ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn xuống, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có ý định lên tiếng. Câu thơ lúc nãy hắn cũng đã nghe rõ: “Du ong tới toản mẫu đơn tâm...”

Lời thơ đầy ý tứ tục tĩu, khiến hắn chẳng muốn đối.

Phía Tần gia có vài vị trưởng bối thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra:“Ta đối, để ta đối, ta có câu này...”

Nhưng Trình Tam Lang lập tức ngắt lời, đưa mắt nhìn thẳng Tần Gián: “Không được, câu này nhất định phải do tân lang đối! Không xuống ngựa, không đối thơ, hôm nay đừng hòng rước người!”

Tần Gián khẽ cười lạnh, vẫn ngồi thẳng lưng trên yên, không hề nhúc nhích.

Trình Tam Lang bắt đầu giận dữ, nhìn hắn trừng trừng: “Tần Mục Ngôn, ngươi có ý gì đây?”

Tần Gián không gấp, nhàn nhạt trả lời: “Tài hèn học kém, thơ đối không ra. Sính lễ cũng không có, tôn giá xem nên làm thế nào đi.”

“Ngươi…” Trình Tam Lang tức đến tái mặt: “Tốt lắm, Tần Mục Ngôn, hôm nay ngươi đừng mong rước được muội muội ta!”

Thấy hai bên giằng co mãi không xong, chỉ e hỉ sự lâm vào bế tắc, người bên cạnh vội vàng khuyên can, đồng thời đã có người đi vào trong phủ bẩm báo chủ nhân. Chẳng mấy chốc, Trình Duy Giản đích thân chạy đến, ghé tai nói mấy câu với Trình Tam Lang. Chỉ thấy Tam Lang tức đến đỏ bừng mặt, ném phắt túi tiền trên tay, xoay người bỏ đi, không cản cửa nữa.

Xuân Lam trông thấy vậy cũng xoay người quay về hậu viện. Vừa đến cửa khuê phòng thấy Tịch Lộ, nàng tức tối nói: “Người đón dâu sắp vào đến nơi rồi.”

Phía bên trong đã chuẩn bị đâu ra đó, Tịch Lộ cũng không vội, thấy vẻ mặt nàng ta như vậy thì hỏi: “Sao thế? Không tranh được tiền lì xì à? Giận đến mức này?”

Lúc trước Xuân Lam chạy ra trước cửa, bởi vào dịp đón dâu, thường có thể chen vào náo nhiệt một phen, đòi chút tiền lì xì. Tuy không nhiều, nhưng cũng là bạc trắng, ai cũng thích, kẻ tranh người đoạt. Xuân Lam bĩu môi nói: “Tranh cái gì mà tranh! Ta là đại nha hoàn theo hồi môn, chẳng lẽ lại nhỏ mọn đến mức tranh mấy đồng bạc lẻ? Ta tức là vì…”

Nàng liếc vào phòng, hạ giọng tiếp: “Thật quá đáng! Đón dâu gì mà như thế? Ngươi không thấy cái vị biểu thiếu gia kia. Hắn ngồi trên lưng ngựa, cả quãng đường mặt lạnh như tiền, vẻ cao cao tại thượng. Chẳng qua Tam Lang chỉ muốn hắn đối một câu thơ cản môn, thế mà hắn chẳng thèm đáp, cũng không chịu đưa tiền lì xì. Tùy tiện như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”

Từ trước đến nay, vào ngày đón dâu, tân lang hay nhà trai đều phải bị trêu ghẹo đôi chút, nhất là trò đối thơ cản cửa, vốn là phong tục trong kinh thành. Tịch Lộ không ngờ lại ầm ĩ đến mức ấy, liền hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

Xuân Lam đáp: “Lão gia đi ra dàn xếp, khuyên nhủ Tam Lang, Tam Lang mới chịu bỏ qua mà rời đi.” Nói rồi lại không nhịn được lẩm bẩm: “Lão gia cũng thật là, cúi đầu thấp giọng như thế, chẳng phải chỉ vì cái Ích Dương hầu phủ kia hay sao…”

Tịch Lộ thấy nàng càng nói càng lớn tiếng, bèn đưa tay “suỵt” một tiếng, ra hiệu bảo nàng giữ im lặng. Bên ngoài tuy náo nhiệt, nhưng trong khuê phòng vẫn yên tĩnh. Nếu nói lớn quá, cô nương trong phòng có thể sẽ nghe thấy. Xuân Lam biết ý, hạ giọng rồi tức tối dậm chân: “Tức chết ta rồi!”

Tịch Lộ khẽ quát: “Được rồi, hôm nay là ngày đại hỷ, ngươi nên nở nụ cười cho ta.”

Xuân Lam trề môi làm mặt quỷ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Nàng biết chứ. Ai mà không biết? Vị biểu thiếu gia ấy vốn chẳng ưng ý mối hôn sự này, cũng chẳng hề đặt Trình gia vào mắt. Nhưng Trình gia lại coi đó là đại sự, chỉ mong được gả vào hầu phủ, nào dám có nửa lời oán trách.

Nàng chỉ thấy thương cho cô nương nhà mình – người hiền lành đoan trang như thế, nhưng lại phải chịu uất ức thế này. Cũng chỉ bởi mệnh không tốt, không đầu thai vào nhà quyền quý. Nếu có thể, nàng cũng muốn nói cô nương nhà họ Trình xứng làm mẫu nghi thiên hạ, gả cho hoàng đế cũng không quá.

Hai người đang nhỏ to ở cửa thì trong phòng cũng lờ mờ nghe được. Trình Cẩn Tri lúc ấy đang để hỉ nương sửa lại tóc mai, liền khẽ hỏi vọng ra: “Có chuyện gì vậy?”

Tịch Lộ bước vào, vờ như không có gì, hỉ nương liền thay lời đáp lại: “Không có gì đâu, Tam Lang đùa đòi biểu thiếu gia đối thơ, biểu thiếu gia không đối được, nên lão gia ra mặt nói vài lời, Tam Lang mới chịu bỏ qua.”

Trình Cẩn Tri hiểu rõ. Tần Gián vốn ngạo mạn, Trình gia lại nhường nhịn, không dám làm gì. Vì muốn việc hôn nhân suôn sẻ, Trình gia chỉ có thể nhún nhường mời hắn rước dâu. Dẫu sao tam ca ở Lạc Dương đã quen thói nghịch ngợm, chưa từng gặp qua kiểu tự phụ như biểu ca nàng. Hắn dám bắt Tần Gián ra đối thơ quả thật là không biết tự lượng sức. Với tính khí lạnh nhạt của Tần Gián, hắn chịu đến rước nàng đã là điều hiếm có.

Lúc ấy, hỉ nương không khỏi buông lời khen ngợi: “Cô nương thật là xinh đẹp, e rằng là tân nương tử đẹp nhất mà ta từng trang điểm.”

Trình Cẩn Tri giấu đi suy nghĩ trong lòng rồi khẽ mỉm cười, quay sang Tịch Lộ nói: “Đưa lì xì cho hỉ nương.”

Hỉ nương vội vàng cúi đầu cảm tạ. Tịch Lộ cười tươi, mở hòm lấy ra một túi tiền nặng tay trao cho bà, còn khen tay nghề của bà khéo léo, lễ nghi chu toàn. Hỉ nương mừng rỡ nhận lấy, miệng không ngớt chúc: “Đa tạ cô nương, chúc cô nương và cô gia trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn.”

Trình Cẩn Tri nhìn mình trong gương, hồi lâu sau mới khẽ mỉm một nụ cười nhạt. Nửa khắc sau, đội đón dâu cuối cùng cũng bước qua cửa lớn Trình gia, đến trước cửa khuê phòng nghênh đón tân nương. Trình Cẩn Tri đội khăn voan, bước lên kiệu hoa. Cỗ kiệu từ từ rời khỏi dinh Trình gia, tiến thẳng hướng Ích Dương hầu phủ.

Không rõ đã đi bao lâu, cỗ kiệu dừng lại. Lại một phen chiêng trống vang rền, pháo nổ đì đùng từng trận. Hỉ nương đỡ Trình Cẩn Tri bước xuống kiệu hoa, đi về chính đường Tần phủ làm lễ bái đường. Bái thiên địa xong, nàng được đưa vào tân phòng. Khi tân nương cùng tân lang ngồi xuống mép giường, hỉ nương bưng một nắm đồng tiền và hạt ngũ sắc tung lên đầu hai người, miệng niệm: “Hương thơm tỏa khắp màn the, vàng ngọc đầy nhà!” ("Hương diễm rải trướng từ, kim ngọc mãn đường.")

Tiền và hạt rơi leng keng xuống đầu, xuống vai, thậm chí vương đầy giường, tiếng cười vui vẻ rộ lên khắp gian phòng. Chẳng bao lâu sau, có người hô to: “Vén khăn voan, vén khăn voan!”

Nàng thấy bên cạnh có người bước tới, đưa tay về phía nàng. Đó là một bàn tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, chính là bàn tay của một công tử xuất thân cao quý, đậm phong thái nho nhã của người đọc sách. Trình Cẩn Tri nín thở, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại. Ngay sau đó, khăn voan bị vén lên. Nàng không ngẩng đầu, chỉ khẽ rũ mắt nhìn xuống.

Trong phòng vang lên những lời trầm trồ khen ngợi nhan sắc của tân nương. Người bên cạnh vẫn đứng tại chỗ, dường như đang nhìn nàng chăm chú. Vì vậy, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn người trước mặt.

Tuy đã đính hôn ba bốn năm, hai người chưa từng được gặp mặt chính thức, bởi hắn cố tình lánh mặt. Hôm nay, đến khi thấy rõ dung mạo, hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ nàng mới dần trở nên rõ ràng, hiện lên thành một gương mặt hoàn chỉnh. Không trách hắn kháng cự hôn sự này. Vị công tử của hầu phủ quả thực có đủ tư cách để kiêu hãnh.

Hắn là kiểu nam tử có dung mạo như ngọc, lông mày cao vυ"t, ánh mắt sâu thẳm, có thể nói là mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc. Dáng người cao lớn, khí độ bất phàm, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tuấn tú hiển quý. Chỉ là từ đầu đến cuối, trên mặt hắn không hề có lấy một nét ôn hòa. Tựa hồ hắn vẫn còn bực bội vì chuyện rước dâu. Những lời Xuân Lam nói quả nhiên không sai.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng, như từ trên cao nhìn xuống, mang theo sự soi xét và đánh giá kín đáo. Trình Cẩn Tri vội cúi đầu. Lúc này, hỉ nương cười nói: “Mời tân lang ngồi bên này, chuẩn bị uống rượu giao bôi.”

Thân ảnh cao lớn rời đi, Tần Gián trở lại ngồi bên mép giường. Nha hoàn bưng khay bạc lên, bên trên đặt hai chén rượu đầy tràn. Hắn đưa tay cầm lấy một chén trước. Chẳng bao lâu, khay được chuyển đến trước mặt Trình Cẩn Tri, nàng cũng nâng lấy chén rượu của mình.

Hỉ nương hô: “Tốt! Vai kề vai, khoác tay nhau, uống hết rượu, không được để sót!”

Trình Cẩn Tri vẫn nắm chặt chén rượu trong tay, chưa kịp cử động thì nam tử đối diện đã đưa tay ra trước. Nàng cũng đưa tay ra, hai cánh tay trong hỉ phục đỏ thẫm khẽ chạm vào nhau, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay rắn chắc khác biệt với nữ tử của hắn. Một vòng, hai người cùng khoác tay, uống hết rượu giao bôi. Uống xong, Tần Gián liếc nhìn nàng một cái, rồi đặt chén rượu xuống.

Tiếp theo là nghi lễ kết tóc. Hai người lần lượt cắt một lọn tóc từ búi tóc của nhau, dùng tơ hồng buộc lại, tượng trưng cho phu thê trăm năm kết tóc đồng tâm. Hỉ nương trước đưa kéo cho Tần Gián, rồi giúp Trình Cẩn Tri lựa ra một lọn tóc mềm từ búi tóc, để hắn cắt ở phần đuôi. Tần Gián quen tay, nhanh nhẹn vén lấy lọn tóc, đen bóng, mềm mại như tơ, ánh lên dưới ánh nến, khiến người khác không khỏi chú ý.

5

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.