TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Vào kinh

Hoàng hôn ngả về tây, thành Biện Kinh rộng lớn chìm trong ánh chiều vàng rực rỡ. Một đoàn đưa dâu tiến vào từ phía tây cửa thành. Chiêng trống vang rền, khí thế cuồn cuộn như một con rồng lửa, thu hút dân chúng dọc đường chen chúc xem náo nhiệt.

Theo sau kiệu hoa là đoàn của hồi môn dài dằng dặc, cho thấy thân phận giàu có sang quý của nhà gái. Trong đoàn còn có ma ma và nha hoàn rải tiền xu cùng đậu đỏ dọc đường khiến người qua đường càng thêm phấn khích, cúi xuống tranh nhau lượm.

Giữa khung cảnh ồn ào ấy, tân nương Trình Cẩn Tri ngồi đoan trang trong kiệu hoa, nhìn ra ngoài qua lớp màn mỏng lay động. Nét mặt nàng cô đơn dõi theo từng tòa lầu cao san sát ven đường.

Bốn năm trước, khi mới mười bốn tưởi, nàng từng đến kinh thành để đính hôn với biểu ca Tần gia có xuất thân tôn quý. Bốn năm sau, tròn mười tám tuổi, nàng lại ngồi kiệu hoa vào kinh thành, làm lễ thành hôn. Ngực nàng nặng trĩu như đè bởi tảng đá lớn, khiến nàng không khỏi khẽ hít một hơi dài để tự trấn tĩnh.

Như nghe thấy động tĩnh trong kiệu, nha hoàn Tịch Lộ cất tiếng nói vọng vào: “Tiểu thư, sắp đến rồi, chỉ còn hai con phố nữa là tới biệt viện.”

Trình Cẩn Tri không đáp lời. Phủ chính của Trình gia ở Lạc Dương, còn kinh thành chỉ là biệt viện do phụ thân nàng mua khi đến làm quan. Vì vậy nơi đây gọi là biệt viện. Từ Lạc Dương đến Biện Kinh cách nhau hai trăm dặm. Dù ngày mai mới là đại hôn, nhưng năm ngày trước nàng đã từ biệt mẫu thân, xuất phát từ phủ Trình gia, ngồi kiệu hoa đến kinh thành. Tính toán kỹ, vừa khéo đến nơi vào buổi chạng vạng hôm nay.

Nàng khép mắt lại, cố kìm nén nỗi niềm đang dâng trào trong lòng.

Đoàn đưa dâu rẽ vào phố Vạn Thắng, tiến đến hẻm Thêu, dừng lại trước phố Hoa Anh, một khu phố mới yên tĩnh mà rộng rãi, nơi quy tụ những phủ đệ cao sang trong kinh thành. Biệt viện Trình gia cũng nằm tại đây.

Khi kiệu hoa dừng lại, hỉ nương đỡ Trình Cẩn Tri vào cửa. Gia chủ Trình Duy Giản dừng ở cổng, đợi tiễn người đón dâu từ Ích Dương hầu phủ về rồi mới quay vào trong nhà. Trình Cẩn Tri đã được hỉ nương dìu đi trước vào nội trạch. Mọi thứ trong phòng đã chuẩn bị xong xuôi, ma ma ra đón nàng từ cửa hậu viện.

Đi không biết bao xa, nhìn nền lát gạch vuông chuyển sang đá cuội, Trình Cẩn Tri đoán biết đã đến hậu viện. Vài bước sau, dưới lớp khăn voan, nàng nghe một giọng nữ cất lên: “Tiểu thư cuối cùng cũng tới. Ta đợi người từ chiều rồi. Nào, bước cẩn thận, coi chừng vấp ngạch cửa.”

Giọng nói dịu dàng, mang ý cười và có chút nũng nịu. Dù chưa gặp mặt, nàng đã nhận ra người nói. Đó là Khương di nương, thϊếp thất mới của phụ thân ở kinh thành. Nàng ta vừa sinh một nữ nhi, chờ nàng xuất giá xong sẽ theo phụ thân về Lạc Dương nhận tổ quy tông.

Nàng không đáp lời. Vốn là đích nữ Trình gia, đối với tân di nương của phụ thân, ngoài sự hờ hững, nàng còn giữ thái độ lạnh lẽo, tuyệt không lấy làm vui. Khi vào khuê phòng, ngồi lên giường thêu, nàng mới được vén khăn voan. Gương mặt Khương di nương hiện rõ trước mắt. Nàng ta khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, mỹ lệ. Trên người vẫn phảng phất phong tình của chốn yên hoa, còn có vài phần quyến rũ hơn so với nữ nhân bình thường. Trình Cẩn Tri đã sớm biết nàng ấy là kỹ nữ được phụ thân chuộc thân.

Khương di nương vừa thấy nàng liền sửng sốt, một lúc lâu mới thốt lên: “Nghe nói đại tiểu thư xinh đẹp, hôm nay mới biết ta thật sự thiển cận. Đại tiểu thư quả nhiên như tiên giáng trần, khó trách có thể gả vào hầu phủ cao sang đến vậy.”

Bốn chữ “hầu phủ cao sang” được nàng ta nói ra như nhắc đến chốn thần thánh khiến người kính sợ.

Một bên, nha hoàn Xuân Lam không nén nổi lắc đầu khinh thường. Trình Cẩn Tri khẽ mỉm cười, ôn hòa đáp: “Di nương cũng có dung mạo bất phàm, tính người hiền huệ. Phụ thân ở kinh thành được người chăm sóc, ta rất yên tâm.”

Tịch Lộ khẽ thúc Xuân Lam bằng khuỷu tay. Xuân Lam quay đầu sang chỗ khác, rõ là không cam lòng. Khương di nương không hay biết gì, vẫn tươi cười lấy lòng: “Là lão gia không chê, thu nhận ta. Dĩ nhiên ta phải hết lòng hầu hạ để báo đáp ân nghĩa ấy.”

Trình Cẩn Tri khẽ gật đầu, không nói thêm, ra hiệu cho Tịch Lộ tháo hoa cài đầu. Trên mặt nàng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Khương di nương không phải kẻ ngốc. Nàng ta biết nàng đi đường suốt năm ngày hẳn rất mệt, lại là đích nữ chuẩn bị xuất giá vào hầu phủ, đương nhiên không tiện nói chuyện nhiều. Dù sao thì thân phận nàng quá cao, nên mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều mang theo uy nghiêm. Vì vậy, Khương di nương lập tức sai người chuẩn bị nước ấm và cơm tối, rồi thức thời lui xuống.

Trời vừa tối, Trình Cẩn Tri thay ra lễ phục, dùng cơm chiều xong liền khoác váy đỏ đến thỉnh an phụ thân. Phụ thân nàng làm quan ở kinh thành. Lần này, ông về Lạc Dương lo việc cưới hỏi, rồi cùng nàng đến kinh thành. Sau khi nghỉ tại đây một đêm, sáng mai Ích Dương hầu phủ sẽ đến đón dâu.

Năm ngày đi đường vội vàng, nàng chưa có cơ hội trò chuyện cùng phụ thân. Hôm nay là đêm cuối cùng ở lại nhà mẹ đẻ, nàng phải đến thỉnh an.

Phụ thân dùng cơm xong, thấy nàng đến liền bảo Khương di nương lui, rồi ôn hòa gọi nàng đến bên ngồi, ân cần nói: “Qua đêm nay, ngày mai chính là hôn lễ. Mẫu thân con ở Lạc Dương chắc đã dặn dò kỹ càng. Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, ta cũng không cần nói nhiều.”

Trình Cẩn Tri gật đầu đáp: “Vâng.”

Trình Duy Giản bèn trịnh trọng nói tiếp: “Chỉ có điều này, hôn sự của con là nhờ cô mẫu hết lòng thúc đẩy. Không có nàng, không có hôm nay của con. Tuy tính tình nàng cương quyết, nhưng là ân nhân của con, mà sau này nàng cũng là bà bà của con, là người bảo hộ con ở hầu phủ. Con nhất định phải tôn kính, vâng lời nàng.”

Trình Cẩn Tri siết chặt tay, khẽ cúi đầu đáp: “Phụ thân dạy phải. Mẫu thân cũng từng căn dặn như vậy, nữ nhi đã ghi nhớ trong lòng.”

Trình Duy Giản gật đầu an tâm: “Mẫu thân con làm việc, thì ta luôn yên tâm.”

Ông nói rồi nhìn nàng thật lâu, có lẽ vì sắp phải gả con gái đi, lòng cha dâng lên niềm bi thương. Ông đưa tay vuốt tóc nàng, mắt đỏ hoe nói: “Còn nhớ khi con còn nhỏ, cha mới chỉ ở bên cạnh được vài năm. Nay con đã lớn thế này, lại sắp sửa xuất giá. Ta nhớ con thích ăn bánh Tứ Hỉ ở kinh thành, từ nay về sau có thể ăn cho thỏa thích rồi.”

Trình Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn phụ thân, định nói nhưng lại thôi. Nàng mỉm cười. Năm nàng mười tuổi, phụ thân từ kinh thành mang về bánh Tứ Hỉ, nàng từng rất thích. Nhưng giờ nàng đã mười tám, đã sớm không còn yêu thích vị ngọt ấy. Mà phụ thân vẫn không hay biết điều đó. Giờ phút này, nàng vừa mệt mỏi, vừa u sầu, mọi cảm xúc dồn nén khiến một việc nhỏ như vậy cũng làm nàng khó chịu. Bởi vì nàng sắp rời khỏi Trình gia.

Phụ thân làm quan ở kinh thành, chìm nổi chốn quan trường, bên cạnh lại có tiểu thϊếp dung mạo xinh đẹp và một nữ nhi mới sinh. Còn tổ trạch ở Lạc Dương chỉ là mảnh ký ức mờ nhạt trong lòng ông. Cuộc trò chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngẫu nhiên sinh tình.

Nàng vẫn giữ thái độ ngoan thuận, cúi chào phụ thân rồi lui xuống. Rời khỏi sân viện của phụ thân, rồi bước qua khu vườn phảng phất hương hoa, nàng men theo con suối nhỏ uốn lượn được xây dựng công phu, chậm rãi bước về viện mình. Tình cờ ngẩng đầu, nàng bắt gặp một vầng trăng tròn lơ lửng giữa trời đêm, bèn dừng chân đứng nhìn.

Hôm nay lòng nàng nặng trĩu. Vì đã đến ngày này. Vào kinh, đặt chân tới biệt viện này, từng việc từng việc đều khiến nỗi nặng nề trong lòng nàng dâng cao thêm một tầng. Viện này mới mẻ, tinh xảo, lại trang nhã tú lệ. Không theo thiết kế phương nam cứng nhắc, mà là một khu vườn nhỏ đậm chất thanh nhã, khác hẳn với vẻ cổ kính cũ kỹ của tổ trạch ở Lạc Dương. Nếu mẫu thân trông thấy, hẳn sẽ rất yêu thích.

Thế nhưng nơi đây, lại là nơi Khương di nương trẻ trung xinh đẹp ở bên phụ thân, cùng ăn cùng ở, sớm tối có nhau. Còn mẫu thân thì sao? Ngày này qua tháng nọ, bà ở lại Lạc Dương phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái, làm một hiền thê lương mẫu. Ngày lễ Tết cũng chỉ mong phụ thân về thăm một lần.

Trình Cẩn Tri biết rất rõ, vận mệnh sau này của nàng cũng sẽ giống như mẫu thân, thậm chí còn chẳng bằng bà. Ít ra, phụ thân từng tự nguyện cưới mẫu thân, cũng từng kính trọng bà. Đối với vị di nương này ở kinh thành, ông còn viết thư báo cho mẫu thân biết. Còn nàng thì sao? Với vị biểu ca của Ích Dương hầu phủ, Tần Gián, nàng chỉ là người mà cô mẫu ép gả cho hắn.

Nàng biết rõ từ lâu, người ấy vốn chẳng hề thích nàng. Khi hai người đính hôn, nàng mới mười bốn tuổi. Bốn năm trôi qua, hắn chưa từng đến thăm Trình gia dù chỉ một lần. Lúc thì hắn lấy cớ bận học, khi lại nói bận việc quan, có khi thì bảo đang bị phong hàn. Hôn kỳ cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Thế nhưng Trình gia chưa từng oán trách nửa lời, bởi lẽ mối hôn sự này là điều Trình gia cầu còn không được.

Khó khăn lắm mới định được ngày thành thân vào năm nay. Nhưng ba tháng trước, khi nàng đến kinh thành thăm người bạn thân, Diêu Vọng Nam, nàng được bạn nói nhỏ rằng Tần Gián không muốn kết hôn. Hắn đã sớm có một người thϊếp bên ngoài. Do bị gia tộc phát hiện mà buộc phải đưa người đó đi. Vậy mà hắn lại muốn từ hôn để cưới người ấy làm vợ.

Cô mẫu và dượng không còn cách nào, cuối cùng phải nhờ tổ phụ Tần gia ra mặt. Ích Dương lão hầu gia mới có thể áp chế hắn, giữ lại được hôn sự này. Còn người thϊếp kia, nghe đâu vẫn được hắn nuôi ở bên ngoài.

Chỉ có Diêu Vọng Nam lén kể cho nàng. Phía cô mẫu chỉ nói bóng gió, giấu kín không để Trình gia hay biết. Trình gia dù có biết, cũng đành giả vờ không hay, tránh khó xử cho cả hai bên. Còn nàng thì sao? Nàng chỉ có thể giả ngây giả điếc, nén hết mọi chuyện trong lòng, vẻ vang gả vào Tần gia, làm một người vợ tốt của Tần Gián, làm một nàng dâu xứng đáng với phủ hầu tước.

“Cô nương, sao người lại đứng đây một mình? Ngày mai phải dậy sớm, nên về nghỉ thôi.” Tịch Lộ đến, đưa áo choàng cho nàng.

Trình Cẩn Tri không đón lấy. Tịch Lộ định lên tiếng khuyên thì chưa kịp nói hết câu, Trình Cẩn Tri đã nhận lấy áo choàng, lặng lẽ quay người về phòng.

7

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.