0 chữ
Chương 3
Chương 3: Kết thúc buổi lễ
Hắn nâng kéo lên, nhẹ nhàng cắt xuống, lọn tóc dài theo đó rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay. Hắn liền đặt lọn tóc ấy vào khay bạc đặt bên cạnh. Hỉ nương tiếp lấy kéo, đưa cho Trình Cẩn Tri, rồi quay sang gọi Tần Gián nghiêng người lại gần. Hắn nghiêng người, giữ thần sắc thản nhiên. Chỉ một lát sau, tóc đã được cắt xong, đặt chung vào khay. Hỉ nương dùng sợi tơ hồng cẩn thận buộc hai lọn tóc lại với nhau. Đến đây xem như hoàn tất lễ thành thân.
Lúc này, nha hoàn bưng tới một bát chè hạt sen táo đỏ, chuyên dành cho tân nương tử. Hỉ nương đứng bên cười nói: “Uống hết bát canh này, năm sau sinh cho tân lang một bé trai bụ bẫm.”
Trong phòng vang lên tràng cười giòn giã, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trình Cẩn Tri. Tần Gián cũng đưa mắt nhìn nàng. Nàng vội vàng cúi đầu, tựa như không chịu nổi sự thẹn thùng ấy, rồi nhẹ nhàng nâng bát chè lên, múc một thìa uống.
Hỉ nương lại thúc giục: “Chè không nhiều, tân nương hãy uống hết.”
Nàng khẽ gật đầu, từ tốn múc từng thìa, chậm rãi uống cạn bát chè hạt sen táo đỏ. Hỉ nương đón lấy bát, miệng không ngớt lời chúc: “Tốt, lễ tân phòng đến đây xem như hoàn thành. Tân lang có thể ra ngoài tiếp khách.”
Tần Gián đứng dậy, khom lưng hành lễ với các cô thím xung quanh, sau đó thẳng người rời khỏi tân phòng. Khi sắp bước qua ngạch cửa, hắn khẽ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy muội muội mình đã đến ngồi bên giường trò chuyện cùng tân nương. Nàng kia vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng ôn hoà. Hắn không nói gì, xoay người rời đi, bước về phía yến tiệc.
Ngày đầu xuân trôi qua trong chớp mắt. Trình Cẩn Tri ở lại trong tân phòng, trò chuyện cùng chị dâu em chồng một lúc, rồi dùng một chén mì trường thọ do cô mẫu phái người đưa tới. Trời cũng dần sụp tối. Ngoài kia, tiếng cười nói của khách khứa dần thưa thớt. Đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, vạn vật trở về tĩnh lặng, trong viện truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Đó là tân lang trở về phòng. Trình Cẩn Tri đoan chính ngồi bên mép giường chờ đợi. Chẳng bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra.
Tịch Lộ và Xuân Lam theo hầu hai bên, cúi mình hành lễ: “Công tử.”
Tần Gián không nói lời nào, bước vào phòng tháo khăn vấn đầu. Trình Cẩn Tri lập tức đứng dậy, đưa tay ra đón lấy. Hắn liếc nàng một cái, sau đó mới giao chiếc khăn cho nàng. Nàng nhận lấy, đưa cho Tịch Lộ, rồi nhẹ giọng nói: “Mới rồi mẫu thân sai người đưa canh giải rượu cho biểu ca. Ta đã bảo hâm nóng sẵn.”
Tần Gián chợt nhận ra nàng đã thay đổi cách xưng hô với cô mẫu thành “mẫu thân”, nhưng vẫn gọi hắn là “biểu ca”. Không rõ là vì ngượng ngùng, hay bởi nguyên nhân nào khác. Hắn liếc nàng một cái, rồi thản nhiên đáp: “Ta không uống nhiều, không cần canh giải rượu.”
Tân nương tử cũng không nói gì thêm. Cho đến khi hắn bắt đầu cởi bỏ hỉ phục, Trình Cẩn Tri lại cất tiếng: “Ta hầu hạ biểu ca tắm gội được không?”
Tần Gián đưa mắt nhìn nàng. Nàng lập tức cúi đầu tránh ánh nhìn ấy. Hắn đáp gọn: “Không cần.”
Dứt khoát, rõ ràng. Nàng cũng không cố nài. Hắn bỏ lại hỉ phục, đi về phía phòng tắm bên phải. Trình Cẩn Tri biết, dãy năm gian phòng chính này có hai gian tắm tách biệt. Phía bên phải là nơi Tần phủ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, còn đồ dùng của nàng cùng của hồi môn được đặt ở phòng bên trái.
Nàng xoay người, tự tay tháo mũ phượng khỏi đầu, như thể trút bỏ một ngày dài mỏi mệt, rồi ngồi xuống trước gương trang điểm. Hôm nay là ngày đại hôn, chủ tớ có bao nhiêu chuyện để nói. Nhưng lúc này, có mặt Tần Gián trong phòng, ai nấy đều im lặng, lặng lẽ giúp nàng tháo bỏ các món trang sức, gỡ búi tóc. Sau đó, nàng thay áo cưới, vào phòng tắm. Nói không lo lắng là giả. Trình Cẩn Tri nhìn thân thể mình phản chiếu trong làn nước, cảm giác như mất đi lớp che chắn nên có chút bất an. Nàng chỉ biết hít từng hơi thật sâu để giữ cho mình bình tĩnh.
Khi nàng thay áo ngủ bước ra, cố giữ vẻ trấn định, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp thân ảnh cao lớn của người kia. Hắn đã tắm gội xong, ngồi ở đầu giường chờ sẵn. Trình Cẩn Tri nhất thời hô hấp dồn dập, lòng rối như tơ vò. Tịch Lộ liếc mắt nhìn chủ tử một cái, rồi khẽ nói: “Bọn nô tỳ lui ra ngoài chờ.” Nói rồi cùng Xuân Lam lui xuống, khép cửa, để lại tân phòng cho hai người.
Trình Cẩn Tri chậm rãi bước đến mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống ở một khoảng không quá gần cũng không quá xa. Tần Gián lúc này mới nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng lại trên người nàng trong chốc lát, sau đó mở lời trước: “Trên đường đi mất năm ngày, nàng có mệt không?”
Nàng đáp: “Có hơi mệt, nhưng chỉ là ngồi lâu nên mỏi người, không đáng ngại.”
Hắn khẽ gật đầu: “Gần đây Đông Cung đang bận chuẩn bị lễ Thái tử thân canh. Sáng mai sau khi dâng trà ta phải đến phủ Thái tử trực.”
Ý tứ đã rõ, dù tân hôn, hắn cũng không nghỉ ngơi, không ở lại trong phủ. Trình Cẩn Tri dịu giọng đáp: “Biểu ca gánh trọng trách, chuyện Đông Cung là việc lớn. Ta ở trong phủ nếu có điều chưa hiểu thì sẽ thỉnh giáo mẫu thân, không dám làm phiền biểu ca.”
Tần Gián lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn rũ mắt, hồi đáp xong câu ấy thì xoay người ngồi nghiêng, không đối diện với hắn. Hắn từng nghe nói vị biểu muội này tính tình nhu mì, hiền thục nhã nhặn. Hắn bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy tay nàng. Toàn thân nàng chấn động rõ ràng, nhưng cố nén không rụt tay lại, cũng không tránh né, chỉ là không nhìn hắn. Nếu không phải vì phản ứng ban đầu, e rằng ai cũng nghĩ nàng đã trấn định từ lâu. Chỉ cần chạm nhẹ cũng biết, bàn tay nàng mềm mại đến kinh ngạc. Hắn nắm lấy tay nàng, rồi hơi nghiêng người tới gần. Một tay nắm lấy cổ tay nàng, tay còn lại chạm đến vạt áo nơi cần cổ, ngón tay trượt nhẹ xuống thắt lưng, chậm rãi kéo dải lụa mỏng.
Nữ nhân trước mặt vẫn ngồi đoan trang, nhưng đôi mắt đã nhắm nghiền, môi mím chặt, thân thể khẽ run, hơi thở trở nên dồn dập, phập phồng nơi l*иg ngực không tài nào che giấu được. Hắn vừa nhìn phản ứng ấy, vừa cởϊ áσ ngủ mỏng manh trên người nàng. Làn da trắng nõn như tuyết dần lộ ra, áo trong là một chiếc yếm đỏ rực, thêu đôi uyên ương hí thủy.
L*иg ngực nàng vẫn phập phồng kịch liệt, hắn có thể nghe được tiếng nàng cố nén hơi thở gấp gáp. Tay hắn lướt qua cổ nàng, cúi người, môi chạm nhẹ vào chiếc cổ nhỏ nhắn ấy.
Bên tai vang lên tiếng hít thở nén lại không nổi. Cả người nàng run nhẹ, sắc mặt đỏ như mẫu đơn vừa hé, gần như có thể nhỏ máu. Chỉ cần hắn muốn là có thể lập tức cởi bỏ áσ ɭóŧ, có thể tiếp tục hôn khắp nơi. Nhưng hắn lại chọn cách từ từ tiến tới, từng chút từng chút một, tăng dần mức độ thân mật. Lúc này, hắn đang nắm trọn quyền chủ động.
Đến khi nàng bị hắn đẩy ngả lên giường, thân thể càng lúc càng căng chặt, hắn mới nhẹ giọng nói, mang theo chút ôn hoà trấn an: “Thả lỏng một chút.”
Trình Cẩn Tri khẽ mở mắt, nhìn lêи đỉиɦ đầu hắn. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh một người khác chợt hiện về trong tâm trí nàng, chính là cô gái mà hắn yêu mến. Nghe nói nàng kia xuất thân hàn vi, thế mà lại được Tần Gián hết lòng che chở, vì nàng ấy mà dám tranh cãi với lão hầu gia. Sau khi hôn kỳ bị ép định xuống, hắn vẫn thường đêm không về phủ, như thể coi nơi bên ngoài mới là gia đình thật sự. Cô mẫu và dượng cũng đành bất lực.
Giờ phút này, liệu trong lòng hắn có tạm thời quên đi người kia không? Hay hắn có đang cảm thấy áy náy không? Trong tích tắc, nàng bỗng thất thần. Cũng chính lúc đó, một cơn đau dữ dội dội đến. Nàng thấy ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt mình, lại bắt gặp biểu cảm của chính mình, thống khổ và yếu ớt đến đáng thương.
Thống khổ đó khiến nàng cảm thấy mất đi tôn nghiêm. Vì thế, nàng cắn chặt môi, nhẫn nại chịu đựng đau đớn, quay mặt đi, không để hắn nhìn thấy ánh mắt mình lúc này. Hắn ngừng lại trong chốc lát, rồi đưa tay đỡ lấy mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục hoàn tất nghi thức cuối cùng của đêm tân hôn.
Trình Cẩn Tri đành nhắm mắt lần nữa , cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt lấy tấm khăn trải giường dưới thân. Sau đó, mọi chuyện liền chấm dứt. Ban đầu nàng còn tưởng hắn đang do dự, nhưng khi cảm giác lành lạnh, trơn trượt kia ập đến, dựa vào chút hiểu biết trước hôn nhân, nàng lập tức hiểu rõ, mọi thứ đã kết thúc.
Tuy thời gian ngắn hơn nàng tưởng, nhưng cũng may là đã xong. Nàng khẽ thở phào, mở mắt. Tần Gián vẫn ở phía trên nàng với nét mặt khó coi, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt không rời khỏi nàng. Nàng cũng nhìn lại hắn, chẳng rõ vì sao hắn vẫn chưa rời đi. Mãi một lúc sau hắn mới nghiêng người rời khỏi, lạnh mặt ngồi ở mép giường bên cạnh. Trình Cẩn Tri vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sợ cảm giác dính ướt lan ra, định chờ một chút rồi đi tắm.
Tần Gián cũng trầm mặc chờ đợi. Một lúc sau, khi hắn có ý định cử động, chợt nghe nàng nói: “Ta đi tắm trước.”
Nói rồi, nàng liền ngồi dậy, khoác thêm một lớp áo mỏng, vén màn giường, gọi nha hoàn vào rồi đi về phía phòng tắm. Tần Gián thoáng ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Qua lớp màn, hắn nghe được tiếng bước chân nàng đi vào phòng tắm. Không bao lâu, tiếng nước đã vang lên. Hắn ngồi ở đó, nhìn thân dưới vừa tỉnh lại, trong lòng vừa khó chịu, vừa lạ lẫm, lại không nói thành lời. Trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn mới đứng dậy, đi tắm.
Khi hắn trở lại, nha hoàn bên nàng đã lui ra, nàng đang tự tay trải lại chăn đệm trên giường. Nghe tiếng động, nàng ngoái đầu nhìn, rũ mắt, dọn lại gối đầu cho hắn, rồi quay về nằm phía trong giường. Tần Gián không nói một lời, nằm xuống phía ngoài, cách nàng một khoảng. Hai người nằm đó, không ai đυ.ng đến ai. Nến hồng lay động, căn phòng yên tĩnh đến mức lạ lùng, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, hắn nghe thấy nàng xoay người. Hắn hơi nghiêng đầu, thấy nàng quay lưng về phía mình, mái tóc dài như mây rũ xuống chiếc gáy trắng ngần. Hắn cũng quay đầu lại, nhìn trân trối lên nóc giường, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi ngủ.
Hiền Phúc Viện.
Tần phu nhân đang nửa nằm bên mép giường, thấy Trương ma ma vén màn bước vào, liền lập tức hạ rèm xuống. Trương ma ma mang theo nụ cười, cúi đầu thưa: “Mọi chuyện trôi chảy, bên kia đã viên mãn.”
Tần phu nhân hỏi: “Đã viên phòng chưa?”
Trương ma ma gật đầu: “Chắc chắn rồi. Nô tỳ ở ngoài viện lặng lẽ trông chừng. Ban đầu thấy Tịch Lộ và mấy nha hoàn lui ra, sau đó trong phòng gọi người vào hầu hạ tắm rửa, chăn đệm trong phòng cũng đã được thay.”
Tần phu nhân khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng có thể an tâm. Hôm nay là ngày đại lễ, đêm qua hắn nửa đêm mới chịu về. Ai có thể kiểm soát được hắn? Nghe nói lúc đón dâu còn ra oai với đệ đệ ta, ta thật lo sau đó hắn lại gây chuyện.”
Nếu tân lang không chịu viên phòng, bà cũng không tiện mời lão hầu gia ra mặt ép buộc. Đến khi đó, nếu cháu gái ở hầu phủ bị người ta cười chê, bà - cô mẫu của tân nương - còn mặt mũi nào? Hiện giờ mọi việc đã viên mãn, chỉ cần cháu gái sớm mang thai, thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Trương ma ma đỡ bà nằm xuống, cười an ủi: “Phu nhân cũng vì quan tâm quá thôi. Nô tỳ đã nói rồi, Cẩn Tri cô nương là đích nữ của Trình gia, dung mạo lại đẹp chẳng kém gì phu nhân thuở trước. Đến Phật tổ Bồ Tát cũng phải thương sót.”
Tần phu nhân bật cười, biết rõ Trương ma ma đang nịnh mình. Dù năm xưa bà cũng từng có vài phần nhan sắc, nhưng sao so được với đứa cháu gái này? Dung mạo Cẩn Tri xác thực hơn người. Nếu không phải như thế, việc hôn sự này đâu dễ thành? Mọi chuyện đã an ổn. Tần phu nhân cuối cùng cũng yên tâm ngủ một giấc ngon lành.
Lúc này, nha hoàn bưng tới một bát chè hạt sen táo đỏ, chuyên dành cho tân nương tử. Hỉ nương đứng bên cười nói: “Uống hết bát canh này, năm sau sinh cho tân lang một bé trai bụ bẫm.”
Trong phòng vang lên tràng cười giòn giã, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trình Cẩn Tri. Tần Gián cũng đưa mắt nhìn nàng. Nàng vội vàng cúi đầu, tựa như không chịu nổi sự thẹn thùng ấy, rồi nhẹ nhàng nâng bát chè lên, múc một thìa uống.
Nàng khẽ gật đầu, từ tốn múc từng thìa, chậm rãi uống cạn bát chè hạt sen táo đỏ. Hỉ nương đón lấy bát, miệng không ngớt lời chúc: “Tốt, lễ tân phòng đến đây xem như hoàn thành. Tân lang có thể ra ngoài tiếp khách.”
Tần Gián đứng dậy, khom lưng hành lễ với các cô thím xung quanh, sau đó thẳng người rời khỏi tân phòng. Khi sắp bước qua ngạch cửa, hắn khẽ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy muội muội mình đã đến ngồi bên giường trò chuyện cùng tân nương. Nàng kia vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng ôn hoà. Hắn không nói gì, xoay người rời đi, bước về phía yến tiệc.
Ngày đầu xuân trôi qua trong chớp mắt. Trình Cẩn Tri ở lại trong tân phòng, trò chuyện cùng chị dâu em chồng một lúc, rồi dùng một chén mì trường thọ do cô mẫu phái người đưa tới. Trời cũng dần sụp tối. Ngoài kia, tiếng cười nói của khách khứa dần thưa thớt. Đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, vạn vật trở về tĩnh lặng, trong viện truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Đó là tân lang trở về phòng. Trình Cẩn Tri đoan chính ngồi bên mép giường chờ đợi. Chẳng bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra.
Tần Gián không nói lời nào, bước vào phòng tháo khăn vấn đầu. Trình Cẩn Tri lập tức đứng dậy, đưa tay ra đón lấy. Hắn liếc nàng một cái, sau đó mới giao chiếc khăn cho nàng. Nàng nhận lấy, đưa cho Tịch Lộ, rồi nhẹ giọng nói: “Mới rồi mẫu thân sai người đưa canh giải rượu cho biểu ca. Ta đã bảo hâm nóng sẵn.”
Tần Gián chợt nhận ra nàng đã thay đổi cách xưng hô với cô mẫu thành “mẫu thân”, nhưng vẫn gọi hắn là “biểu ca”. Không rõ là vì ngượng ngùng, hay bởi nguyên nhân nào khác. Hắn liếc nàng một cái, rồi thản nhiên đáp: “Ta không uống nhiều, không cần canh giải rượu.”
Tân nương tử cũng không nói gì thêm. Cho đến khi hắn bắt đầu cởi bỏ hỉ phục, Trình Cẩn Tri lại cất tiếng: “Ta hầu hạ biểu ca tắm gội được không?”
Dứt khoát, rõ ràng. Nàng cũng không cố nài. Hắn bỏ lại hỉ phục, đi về phía phòng tắm bên phải. Trình Cẩn Tri biết, dãy năm gian phòng chính này có hai gian tắm tách biệt. Phía bên phải là nơi Tần phủ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, còn đồ dùng của nàng cùng của hồi môn được đặt ở phòng bên trái.
Nàng xoay người, tự tay tháo mũ phượng khỏi đầu, như thể trút bỏ một ngày dài mỏi mệt, rồi ngồi xuống trước gương trang điểm. Hôm nay là ngày đại hôn, chủ tớ có bao nhiêu chuyện để nói. Nhưng lúc này, có mặt Tần Gián trong phòng, ai nấy đều im lặng, lặng lẽ giúp nàng tháo bỏ các món trang sức, gỡ búi tóc. Sau đó, nàng thay áo cưới, vào phòng tắm. Nói không lo lắng là giả. Trình Cẩn Tri nhìn thân thể mình phản chiếu trong làn nước, cảm giác như mất đi lớp che chắn nên có chút bất an. Nàng chỉ biết hít từng hơi thật sâu để giữ cho mình bình tĩnh.
Khi nàng thay áo ngủ bước ra, cố giữ vẻ trấn định, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp thân ảnh cao lớn của người kia. Hắn đã tắm gội xong, ngồi ở đầu giường chờ sẵn. Trình Cẩn Tri nhất thời hô hấp dồn dập, lòng rối như tơ vò. Tịch Lộ liếc mắt nhìn chủ tử một cái, rồi khẽ nói: “Bọn nô tỳ lui ra ngoài chờ.” Nói rồi cùng Xuân Lam lui xuống, khép cửa, để lại tân phòng cho hai người.
Trình Cẩn Tri chậm rãi bước đến mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống ở một khoảng không quá gần cũng không quá xa. Tần Gián lúc này mới nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng lại trên người nàng trong chốc lát, sau đó mở lời trước: “Trên đường đi mất năm ngày, nàng có mệt không?”
Nàng đáp: “Có hơi mệt, nhưng chỉ là ngồi lâu nên mỏi người, không đáng ngại.”
Hắn khẽ gật đầu: “Gần đây Đông Cung đang bận chuẩn bị lễ Thái tử thân canh. Sáng mai sau khi dâng trà ta phải đến phủ Thái tử trực.”
Ý tứ đã rõ, dù tân hôn, hắn cũng không nghỉ ngơi, không ở lại trong phủ. Trình Cẩn Tri dịu giọng đáp: “Biểu ca gánh trọng trách, chuyện Đông Cung là việc lớn. Ta ở trong phủ nếu có điều chưa hiểu thì sẽ thỉnh giáo mẫu thân, không dám làm phiền biểu ca.”
Tần Gián lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn rũ mắt, hồi đáp xong câu ấy thì xoay người ngồi nghiêng, không đối diện với hắn. Hắn từng nghe nói vị biểu muội này tính tình nhu mì, hiền thục nhã nhặn. Hắn bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy tay nàng. Toàn thân nàng chấn động rõ ràng, nhưng cố nén không rụt tay lại, cũng không tránh né, chỉ là không nhìn hắn. Nếu không phải vì phản ứng ban đầu, e rằng ai cũng nghĩ nàng đã trấn định từ lâu. Chỉ cần chạm nhẹ cũng biết, bàn tay nàng mềm mại đến kinh ngạc. Hắn nắm lấy tay nàng, rồi hơi nghiêng người tới gần. Một tay nắm lấy cổ tay nàng, tay còn lại chạm đến vạt áo nơi cần cổ, ngón tay trượt nhẹ xuống thắt lưng, chậm rãi kéo dải lụa mỏng.
Nữ nhân trước mặt vẫn ngồi đoan trang, nhưng đôi mắt đã nhắm nghiền, môi mím chặt, thân thể khẽ run, hơi thở trở nên dồn dập, phập phồng nơi l*иg ngực không tài nào che giấu được. Hắn vừa nhìn phản ứng ấy, vừa cởϊ áσ ngủ mỏng manh trên người nàng. Làn da trắng nõn như tuyết dần lộ ra, áo trong là một chiếc yếm đỏ rực, thêu đôi uyên ương hí thủy.
L*иg ngực nàng vẫn phập phồng kịch liệt, hắn có thể nghe được tiếng nàng cố nén hơi thở gấp gáp. Tay hắn lướt qua cổ nàng, cúi người, môi chạm nhẹ vào chiếc cổ nhỏ nhắn ấy.
Bên tai vang lên tiếng hít thở nén lại không nổi. Cả người nàng run nhẹ, sắc mặt đỏ như mẫu đơn vừa hé, gần như có thể nhỏ máu. Chỉ cần hắn muốn là có thể lập tức cởi bỏ áσ ɭóŧ, có thể tiếp tục hôn khắp nơi. Nhưng hắn lại chọn cách từ từ tiến tới, từng chút từng chút một, tăng dần mức độ thân mật. Lúc này, hắn đang nắm trọn quyền chủ động.
Đến khi nàng bị hắn đẩy ngả lên giường, thân thể càng lúc càng căng chặt, hắn mới nhẹ giọng nói, mang theo chút ôn hoà trấn an: “Thả lỏng một chút.”
Trình Cẩn Tri khẽ mở mắt, nhìn lêи đỉиɦ đầu hắn. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh một người khác chợt hiện về trong tâm trí nàng, chính là cô gái mà hắn yêu mến. Nghe nói nàng kia xuất thân hàn vi, thế mà lại được Tần Gián hết lòng che chở, vì nàng ấy mà dám tranh cãi với lão hầu gia. Sau khi hôn kỳ bị ép định xuống, hắn vẫn thường đêm không về phủ, như thể coi nơi bên ngoài mới là gia đình thật sự. Cô mẫu và dượng cũng đành bất lực.
Giờ phút này, liệu trong lòng hắn có tạm thời quên đi người kia không? Hay hắn có đang cảm thấy áy náy không? Trong tích tắc, nàng bỗng thất thần. Cũng chính lúc đó, một cơn đau dữ dội dội đến. Nàng thấy ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt mình, lại bắt gặp biểu cảm của chính mình, thống khổ và yếu ớt đến đáng thương.
Thống khổ đó khiến nàng cảm thấy mất đi tôn nghiêm. Vì thế, nàng cắn chặt môi, nhẫn nại chịu đựng đau đớn, quay mặt đi, không để hắn nhìn thấy ánh mắt mình lúc này. Hắn ngừng lại trong chốc lát, rồi đưa tay đỡ lấy mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục hoàn tất nghi thức cuối cùng của đêm tân hôn.
Trình Cẩn Tri đành nhắm mắt lần nữa , cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt lấy tấm khăn trải giường dưới thân. Sau đó, mọi chuyện liền chấm dứt. Ban đầu nàng còn tưởng hắn đang do dự, nhưng khi cảm giác lành lạnh, trơn trượt kia ập đến, dựa vào chút hiểu biết trước hôn nhân, nàng lập tức hiểu rõ, mọi thứ đã kết thúc.
Tuy thời gian ngắn hơn nàng tưởng, nhưng cũng may là đã xong. Nàng khẽ thở phào, mở mắt. Tần Gián vẫn ở phía trên nàng với nét mặt khó coi, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt không rời khỏi nàng. Nàng cũng nhìn lại hắn, chẳng rõ vì sao hắn vẫn chưa rời đi. Mãi một lúc sau hắn mới nghiêng người rời khỏi, lạnh mặt ngồi ở mép giường bên cạnh. Trình Cẩn Tri vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sợ cảm giác dính ướt lan ra, định chờ một chút rồi đi tắm.
Tần Gián cũng trầm mặc chờ đợi. Một lúc sau, khi hắn có ý định cử động, chợt nghe nàng nói: “Ta đi tắm trước.”
Nói rồi, nàng liền ngồi dậy, khoác thêm một lớp áo mỏng, vén màn giường, gọi nha hoàn vào rồi đi về phía phòng tắm. Tần Gián thoáng ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Qua lớp màn, hắn nghe được tiếng bước chân nàng đi vào phòng tắm. Không bao lâu, tiếng nước đã vang lên. Hắn ngồi ở đó, nhìn thân dưới vừa tỉnh lại, trong lòng vừa khó chịu, vừa lạ lẫm, lại không nói thành lời. Trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn mới đứng dậy, đi tắm.
Khi hắn trở lại, nha hoàn bên nàng đã lui ra, nàng đang tự tay trải lại chăn đệm trên giường. Nghe tiếng động, nàng ngoái đầu nhìn, rũ mắt, dọn lại gối đầu cho hắn, rồi quay về nằm phía trong giường. Tần Gián không nói một lời, nằm xuống phía ngoài, cách nàng một khoảng. Hai người nằm đó, không ai đυ.ng đến ai. Nến hồng lay động, căn phòng yên tĩnh đến mức lạ lùng, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, hắn nghe thấy nàng xoay người. Hắn hơi nghiêng đầu, thấy nàng quay lưng về phía mình, mái tóc dài như mây rũ xuống chiếc gáy trắng ngần. Hắn cũng quay đầu lại, nhìn trân trối lên nóc giường, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi ngủ.
Hiền Phúc Viện.
Tần phu nhân đang nửa nằm bên mép giường, thấy Trương ma ma vén màn bước vào, liền lập tức hạ rèm xuống. Trương ma ma mang theo nụ cười, cúi đầu thưa: “Mọi chuyện trôi chảy, bên kia đã viên mãn.”
Tần phu nhân hỏi: “Đã viên phòng chưa?”
Trương ma ma gật đầu: “Chắc chắn rồi. Nô tỳ ở ngoài viện lặng lẽ trông chừng. Ban đầu thấy Tịch Lộ và mấy nha hoàn lui ra, sau đó trong phòng gọi người vào hầu hạ tắm rửa, chăn đệm trong phòng cũng đã được thay.”
Tần phu nhân khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng có thể an tâm. Hôm nay là ngày đại lễ, đêm qua hắn nửa đêm mới chịu về. Ai có thể kiểm soát được hắn? Nghe nói lúc đón dâu còn ra oai với đệ đệ ta, ta thật lo sau đó hắn lại gây chuyện.”
Nếu tân lang không chịu viên phòng, bà cũng không tiện mời lão hầu gia ra mặt ép buộc. Đến khi đó, nếu cháu gái ở hầu phủ bị người ta cười chê, bà - cô mẫu của tân nương - còn mặt mũi nào? Hiện giờ mọi việc đã viên mãn, chỉ cần cháu gái sớm mang thai, thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Trương ma ma đỡ bà nằm xuống, cười an ủi: “Phu nhân cũng vì quan tâm quá thôi. Nô tỳ đã nói rồi, Cẩn Tri cô nương là đích nữ của Trình gia, dung mạo lại đẹp chẳng kém gì phu nhân thuở trước. Đến Phật tổ Bồ Tát cũng phải thương sót.”
Tần phu nhân bật cười, biết rõ Trương ma ma đang nịnh mình. Dù năm xưa bà cũng từng có vài phần nhan sắc, nhưng sao so được với đứa cháu gái này? Dung mạo Cẩn Tri xác thực hơn người. Nếu không phải như thế, việc hôn sự này đâu dễ thành? Mọi chuyện đã an ổn. Tần phu nhân cuối cùng cũng yên tâm ngủ một giấc ngon lành.
5
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
