TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Mèo con quả nhiên là sinh vật có IQ cao. Nó dường như sớm phát hiện mình sắp bị bỏ rơi, lập tức cào chiếc hộp giấy kêu xoẹt xoẹt không ngừng, tiếc là cơ thể quá nhỏ yếu, căn bản không thể nhảy ra nổi.

Nhưng dù nó cố gắng níu kéo và làm nũng thế nào, cũng không hề khiến Giang Lục động lòng một chút nào. Cậu đặt chiếc hộp xuống, chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu tai nhỏ của nó một cái, sau đó quay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Đợi đến khi cậu đi xa, Tề An An mới chạy ra mở chiếc hộp. Tiếng mèo con vui vẻ cào hộp lập tức ngừng lại, vẻ mặt nó đầy bất mãn nhìn chằm chằm vào Tề An An.

“Này, nhìn mày kìa, cái vẻ mặt gì thế hả?” Tề An An cố ý nghiêm mặt nói: “Nhìn thấy tao thất vọng đến thế à? Đừng có kén cá chọn canh nữa, sau này tao nhất định sẽ sắp xếp cho mày gặp lại cục cưng yêu quý của tao.”

“Tao đặt cho mày cái tên nhé? Mày xuất hiện ít quá, đến tác giả còn chẳng đặt tên cho mày nữa. Ừm... để cầu chúc cho mày sớm ngày được gặp lại Giang Lục một cách thuận lợi, tao sẽ đặt cho mày cái tên may mắn là Đại Thuận, thấy thế nào?”

Đại Thuận yếu ớt kêu “meo” một tiếng.

Tề An An cẩn thận bế nó ra, vui vẻ ngắm nghía hồi lâu: “Đại Thuận, ra lệnh cho mày mau làm nũng với tao một cái, tính theo vai vế thì mày còn phải gọi tao một tiếng bà nội đấy nhé.”

Đại Thuận: “...”

.

Tề An An ôm mèo con về nhà, quản gia Trần nhìn thấy suýt nữa rớt cả cằm: “Tiểu thư, cô... cô không ghét những con vật nhỏ này nữa à?”

Ghét á? Một cục lông mềm mại tròn vo thế này rõ ràng là đáng yêu muốn chết được mà! Trong lòng Tề An An trợn trắng mắt, phải nói xuyên vào nhân vật mình ghét nhất khó chịu đến mức nào, nhất cử nhất động của nguyên chủ đều khiến cô muốn đấm người.

“Chuyện đó là trước đây thôi mà, ha ha ha, chắc là lúc đó cháu chưa từng tiếp xúc.” Tề An An cũng không bịa thêm được nữa, cười cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Đại Thuận: “Dù sao thì bây giờ cháu cảm thấy nó đáng yêu chết mất. Chú Trần, cháu muốn nuôi nó trong nhà.”

Quản gia Trần lộ ra một nụ cười vui mừng: “Tiểu thư thích thì cứ nuôi, chú Trần sẽ giúp cô chăm sóc nó.”

Thế mới đúng chứ. Một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, nuôi mấy thứ nhỏ xinh mềm mại thế này mới hợp lý, còn chuyện bao nuôi bạn học đẹp trai gì đó... chắc chỉ là trẻ con nói bừa thôi nhỉ.

“À phải rồi chú Trần, ngày mai không cần sắp xếp xe đưa cháu đi học đâu, cháu tự đi bộ.” Hôm nay Tề An An đã quan sát rồi, nhà cô và Giang Lục đi học cùng đường, biết đâu đi cùng nhau trên đường có thể kéo gần khoảng cách.

Tề An An không ngờ vận khí của mình tốt đến vậy. Sáng sớm hôm sau, vừa ra khỏi nhà đi qua hai con phố, cô đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc xuất hiện phía trước.

Không cần cố ý hẹn nhau mà vẫn gặp được thế này, chẳng lẽ là ông trời chỉ dẫn cô nên tiến tới bắt chuyện vài câu?

Nghĩ tới năm đó cô từng đăng một bài Weibo dài cả vạn chữ thể hiện tình yêu mãnh liệt dành cho cục cưng bảo bối của mình, thế mà bây giờ người thật sống sờ sờ đứng trước mặt, cô lại không thể mở miệng chỉ vì xuyên thành cô nàng lập dị xui xẻo này!

Thật đáng ghét mà!

Tề An An vừa định bước nhanh hơn, nhưng khi còn cách Giang Lục hơn chục bước chân, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười đùa ha ha hi hi.

Hóa ra là mấy tên thanh niên choai choai nhìn lưu manh. Chân bọn họ bước rất nhanh, lập tức vượt qua cô. Trong đó có một hai người mặc áo khoác đồng phục trường, có thể nhìn ra là học cùng trường với cô.

Sao cảm giác nhóm người này là hướng về phía Giang Lục nhỉ... Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tề An An, ngay giây tiếp theo, cô liền nhìn thấy bọn họ bước nhanh hơn, chặn ngay trước mặt Giang Lục.

Giang Lục dừng lại, bóng lưng hiện lên thẳng tắp như thân trúc. Không phải do ánh mắt thiên vị của fan ruột, nhưng chỉ cần cậu đứng ở đó thôi, đã toát lên khí chất điềm nhiên bình thản.

Tên cầm đầu trong đám người kia tóc nhuộm vàng, ánh mắt trên dưới đánh giá Giang Lục vài lần, cười đầy vẻ khıêυ khí©h: “Đây chẳng phải là thằng con hoang nhà con điếm đó sao? Mấy ngày không gặp lại càng đẹp trai hơn rồi.”

“Nghe nói mẹ mày không nuôi mày, từ nhỏ đến lớn ngay cả học phí cũng tự kiếm à? Kiếm bằng cách nào đấy?”

Giọng tên tóc vàng càng lúc càng lớn, cười cợt không chút kiêng nể gì nữa: “Nói thật nhé, tao còn chưa từng chơi trai bao giờ, món hàng xinh đẹp như mày lại rất hợp khẩu vị của tao đấy. Lát nữa đi đánh vài ván bi-a với bọn tao không?”

Gã cười lưu manh rồi tiến sát về phía Giang Lục: “Dỗ tao vui vẻ rồi, đừng nói là học phí cấp hai, bố đây nuôi mày luôn tới đại học cũng được.”

Mẹ kiếp! Đồ rác rưởi! Dám nói chuyện kiểu này với cục cưng yêu quý của cô! Tề An An tức đến nắm chặt nắm đấm, nhặt lên một cục gạch dưới chân, đồng thời nhanh chóng lấy điện thoại gọi 110.

Nếu như tên tóc vàng này dùng bàn tay dơ bẩn kia đυ.ng vào... Tề An An còn chưa kịp lo lắng hết ý nghĩ thoáng qua này, đã thấy Giang Lục giơ tay lên, chuẩn xác chặn đứng tay của tên tóc vàng.

Cậu vẫn lạnh lùng, tái nhợt như ngày thường, nhìn như chẳng dùng chút sức lực nào, nhưng tên tóc vàng kia lại không thể động đậy, tiến không được mà lùi cũng không xong, mặt mũi đỏ bừng cả lên.

3

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.