TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Tên tóc vàng giãy giụa không thoát được, miệng vẫn còn buông lời thô tục: “Không ngờ mày cũng cá tính phết đấy, bố mày thích kiểu người như mày...”

Lời còn chưa nói hết, gã bỗng im bặt, bởi người trước mặt đột nhiên khẽ mỉm cười.

Đó chẳng phải kiểu cười bình thường, mà là một nụ cười âm u lạnh lẽo. Người nọ chỉ hơi nhếch nhẹ khóe môi một bên, đã đủ khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên vai.

Tên tóc vàng nuốt nước bọt, trong lòng bất giác sinh ra chút sợ hãi.

“Nếu mày giống những kẻ khác, vừa thấy tao đã cau mày tránh xa...” Giang Lục thấp giọng mở lời: “Thì tao cũng chẳng buồn động đến mày làm gì.”

Lời vừa dứt, cổ tay Giang Lục vặn một cái, tiếng xương cổ tay của tên tóc vàng vang lên rõ rệt một tiếng “rắc”. Gã vừa kịp hét lên một tiếng thảm thiết, đã bị Giang Lục đạp mạnh một cước vào bụng, ngã nhào ra xa nửa mét.

Giang Lục xuống tay thật sự rất nặng, khiến tên tóc vàng nằm bò dưới đất, ôm bụng run rẩy. Thấy vậy, mấy tên đồng bọn của gã lập tức cùng nhau vung nắm đấm xông lên.

Năm sáu người đánh một mình, trái tim Tề An An căng thẳng như nhảy lên tận cổ họng. Ban nãy cô nhìn rất rõ, tuy Giang Lục cao hơn tên tóc vàng nửa cái đầu, nhưng không được to con bằng gã. Có thể đánh gục một người đã lợi hại lắm rồi, làm sao có thể là đối thủ của nhiều người như thế này?

Thế nhưng Tề An An lại nghĩ nhiều rồi. Giang Lục không nói không rằng, ra tay lại chẳng chút nương tình. Đối phương tuy đông người, nhưng cậu hoàn toàn không rơi vào thế yếu. Dù cho nắm đấm của bọn kia có rơi xuống người cậu, thì dường như cậu cũng chẳng cảm thấy đau, chỉ dùng sức lực mạnh hơn để đáp trả.

Trận ẩu đả dữ dội đến vậy, nhưng Giang Lục vẫn mặt không biểu cảm, ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng, tựa như một kẻ điên cuồng đang dư sức ứng phó.

Tề An An đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Trong sách, tác giả đã chẳng tiếc lời hoa mỹ miêu tả một thiếu niên đẹp đẽ, rồi lại từng chút, từng chút một xé nát cậu ra. Từ một đứa trẻ hiểu chuyện, hồn nhiên, dịu dàng và đầy mong đợi với thế giới, dần dần thu mình lạnh nhạt trong góc riêng, trở thành kẻ hung ác, lạnh lùng, hễ ai phạm vào đều trả thù tàn nhẫn, rồi trong tình yêu đầy tổn thương, tự lừa dối chính mình.

Nhưng thật may mắn, may mà cô ở đây. Cô sẽ không để cậu bị kéo vào bóng tối, sẽ cố hết sức đem ánh mặt trời vốn dĩ nên thuộc về cậu trả lại cho cậu.

Cậu đáng ra nên có một cuộc đời không cần bận tâm xuất thân, cùng một tình yêu tin tưởng lẫn nhau chẳng chút nghi ngờ.

“Giang Lục! Phía sau cậu!” Vốn dĩ Tề An An thấy Giang Lục một chọi nhiều cũng không sao, trong lòng vừa thả lỏng được một chút, ai ngờ tên tóc vàng lúc nãy nhân lúc hỗn loạn đã lồm cồm bò dậy, nhân người khác không để ý liền nhặt một hòn đá lên, mũi đá nhọn hoắt, nhắm thẳng vào gáy của Giang Lục định đập xuống!

Nhưng ngay trước khoảnh khắc Tề An An lên tiếng cảnh báo, Giang Lục đã nhanh chóng cúi người tránh được, quay lại tung ngay một cú móc mạnh vào cằm tên tóc vàng.

Hóa ra cậu đã sớm phát hiện từ lâu rồi.

Tề An An nhìn đám người nằm trên đất đang không ngừng rêи ɾỉ, bò mãi chẳng dậy nổi, rồi lại nhìn sang Giang Lục là người duy nhất còn đứng vững.

Điều hiếm hoi là Giang Lục lúc này cũng đang nhìn cô. Đôi mắt cậu thờ ơ, không có cảm xúc gì, nhưng Tề An An lúc này đã cảm thấy hơi căng thẳng.

Má ơi, bé cưng nhà mình đang nhìn mình kìa! Tận ba giây luôn á! Đây chính là khoảnh khắc tỏa sáng viên mãn nhất của một fan truyện rồi!

Giữa cả đống lời mở đầu kiểu như “Cậu không sao chứ?”, “Không bị thương đấy chứ?”, “Cậu cứ xem lời bọn họ nói như chó sủa thôi,” Tề An An chọn tới chọn lui mãi vẫn khó lòng quyết định. Câu này thì quá sáo rỗng, câu kia lại khách sáo, chẳng câu nào đủ để thể hiện được cảm xúc chân thật của cô.

“Cô cầm cái đó làm gì vậy?” Đúng lúc Tề An An còn đang bận chọn từ ngữ, thì Giang Lục đã lên tiếng trước.

Ánh mắt của Giang Lục dừng trên viên gạch trong tay Tề An An. Bàn tay cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo mềm mại hệt như cánh hoa ly, lại cầm viên gạch lớn vừa thô vừa nặng, tạo nên một cảm giác vô cùng lạc lõng.

Tề An An sợ cậu hiểu lầm, liền vội giải thích ngay: “Em thấy bọn họ muốn bắt nạt cậu, vốn định giúp cậu một tay, chỉ là không ngờ...” Không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, làm em trông thật ngốc.

7

0

1 tháng trước

56 phút trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.