0 chữ
Chương 7
Chương 7
Giang Lục nâng mí mắt lên, người phụ nữ trên ghế sofa đối diện nằm nghiêng, tư thế lười biếng, tóc tai bù xù, gương mặt xinh đẹp mang theo sắc ửng hồng đậm đặc. Một chân của bà ta duỗi ra khỏi đường xẻ trên chiếc váy, vừa trắng, vừa thon, lại vừa thẳng.
Giang Lục cố nén cảm giác buồn nôn xuống: “Tôi sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài.”
“Thuê được nhà rồi à? Lấy đâu ra tiền thế?” Người phụ nữ bật cười, vẻ mặt mang theo ý tứ ám muội: “Không phải là bị người ta bao rồi chứ?”
Giang Lục cười nhạt: “Tần Mộng, tạm thời tôi chưa muốn làm điếm.”
Tần Mộng cười lớn ha hả: “Đừng coi thường điếm chứ, mày chính là con của điếm đấy. Xem gương mặt nhỏ này, môi đỏ răng trắng, không nhờ tao thì làm sao có được khuôn mặt đẹp đẽ này?”
“Chị Ngô đã nhắc tao vài lần rồi, bảo mày đến chỗ chị ta là có thể trực tiếp làm gương mặt ăn khách nhất. Có một khuôn mặt thế này, còn đọc sách làm cái gì nữa? Năm nay mày bao nhiêu rồi nhỉ? Ừm, nhìn thì cũng giống mười tám rồi, lừa người ta được là ổn.”
Dơ bẩn, hoang đường. Nói thêm với bà ta một câu nữa cậu cũng thấy ghê tởm. Giây tiếp theo, Giang Lục lập tức dời mắt đi, xoay người bước về phòng ngủ.
Gọi là phòng ngủ nhưng cũng không hoàn toàn đúng, nhìn quanh một lượt, nơi này càng giống như một nhà kho hơn. Chỉ có một góc đặt một tấm ván giường, miễn cưỡng đủ cho một người nằm xuống nghỉ ngơi.
Giang Lục vừa ngồi xuống bên mép giường, từ khe hở phía sau đã nhô ra một cái đầu nhỏ xíu đầy lông lá, nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.
Ngón tay cậu vô thức khẽ động.
Con mèo nhỏ bò tới, vươn đôi móng vuốt thịt thành thạo làm nũng. Thế nhưng cào tới cào lui nửa ngày trời, con thú hai chân trước mặt vẫn chẳng hề để ý tới nó.
“Meo meo?” Mèo con càng thêm ra sức, liên tục cọ vào bên cạnh Giang Lục.
Cuối cùng, ánh mắt Giang Lục rơi xuống người nhóc con đang làm nũng không ngừng nghỉ kia. Cậu nâng tay, những ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu tròn xoe, mềm mại đầy lông tơ.
“Xin lỗi.”
Giang Lục đột ngột đứng dậy, tìm một chiếc thùng giấy nhỏ trong đống đồ linh tinh. Cậu gấp tấm ga giường sạch sẽ của mình lại, lót vào trong thùng, đặt mèo con vào rồi ôm cái thùng bước ra ngoài.
Tề An An đợi rất lâu ở tòa nhà phía sau, cuối cùng cũng thấy Giang Lục ôm một cái thùng giấy bước tới, không nhịn được cảm thán trong lòng: May mà cô là fan ruột của truyện, từng chút chi tiết nhỏ đều nhớ rõ rành rành.
Trong đoạn tình tiết này, vốn dĩ Giang Lục có hai con mèo nhỏ, một con vì chạy ra ngoài nên bị người ta đánh chết một cách tàn nhẫn, con còn lại thì cậu không dám nuôi tiếp, chỉ có thể lén đặt trước cửa nhà bà Trương.
Bà Trương nổi tiếng là người yêu mèo, trong nhà đã nhận nuôi rất nhiều mèo hoang, nếu nhìn thấy nhất định sẽ không bỏ mặc.
Nhưng cậu lại không dám đích thân giao mèo con cho bà, bởi vì nếu bà ấy biết đây là mèo từ nhà cậu... không biết liệu trong lòng có cảm thấy khó chịu không.
Chính vì vậy nên mới xảy ra chuyện.
Bà Trương tuy thường xuyên ở nhà, nhưng đúng dịp mấy ngày này lại bị con trai đón đi du lịch. Giang Lục không hề biết điều đó, nên mèo con đặt trước cửa nhà bà không ai chăm sóc, đến hôm sau khi cậu lén tới xem, thì phát hiện nó đã bị ai đó ném hai hòn đá đập chết từ lúc nào.
Tác giả đã vận dụng hết mức thủ đoạn để xây dựng hình tượng nam chính “thê thảm”, mặc dù tình tiết này chỉ được viết qua vài dòng, nhưng lúc đọc, Tề An An đã tức tới mức suýt nữa thì ngất đi. Thế nhưng trời không phụ lòng người, rốt cuộc cô cũng đợi được cảnh này.
Tề An An không lập tức đi ra. Với mức độ chán ghét hiện tại của cục cưng đối với cô, chắc chắn cậu sẽ ôm bé mèo nhỏ lập tức quay đầu bỏ đi, như vậy kế hoạch nhận nuôi của cô sẽ tan tành.
Thôi vậy, là fan ruột kiểu mẹ ruột mà, cô có thể âm thầm làm việc tốt, không cần công lao.
Giang Lục cố nén cảm giác buồn nôn xuống: “Tôi sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài.”
“Thuê được nhà rồi à? Lấy đâu ra tiền thế?” Người phụ nữ bật cười, vẻ mặt mang theo ý tứ ám muội: “Không phải là bị người ta bao rồi chứ?”
Giang Lục cười nhạt: “Tần Mộng, tạm thời tôi chưa muốn làm điếm.”
Tần Mộng cười lớn ha hả: “Đừng coi thường điếm chứ, mày chính là con của điếm đấy. Xem gương mặt nhỏ này, môi đỏ răng trắng, không nhờ tao thì làm sao có được khuôn mặt đẹp đẽ này?”
“Chị Ngô đã nhắc tao vài lần rồi, bảo mày đến chỗ chị ta là có thể trực tiếp làm gương mặt ăn khách nhất. Có một khuôn mặt thế này, còn đọc sách làm cái gì nữa? Năm nay mày bao nhiêu rồi nhỉ? Ừm, nhìn thì cũng giống mười tám rồi, lừa người ta được là ổn.”
Gọi là phòng ngủ nhưng cũng không hoàn toàn đúng, nhìn quanh một lượt, nơi này càng giống như một nhà kho hơn. Chỉ có một góc đặt một tấm ván giường, miễn cưỡng đủ cho một người nằm xuống nghỉ ngơi.
Giang Lục vừa ngồi xuống bên mép giường, từ khe hở phía sau đã nhô ra một cái đầu nhỏ xíu đầy lông lá, nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.
Ngón tay cậu vô thức khẽ động.
Con mèo nhỏ bò tới, vươn đôi móng vuốt thịt thành thạo làm nũng. Thế nhưng cào tới cào lui nửa ngày trời, con thú hai chân trước mặt vẫn chẳng hề để ý tới nó.
“Meo meo?” Mèo con càng thêm ra sức, liên tục cọ vào bên cạnh Giang Lục.
Cuối cùng, ánh mắt Giang Lục rơi xuống người nhóc con đang làm nũng không ngừng nghỉ kia. Cậu nâng tay, những ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu tròn xoe, mềm mại đầy lông tơ.
Giang Lục đột ngột đứng dậy, tìm một chiếc thùng giấy nhỏ trong đống đồ linh tinh. Cậu gấp tấm ga giường sạch sẽ của mình lại, lót vào trong thùng, đặt mèo con vào rồi ôm cái thùng bước ra ngoài.
Tề An An đợi rất lâu ở tòa nhà phía sau, cuối cùng cũng thấy Giang Lục ôm một cái thùng giấy bước tới, không nhịn được cảm thán trong lòng: May mà cô là fan ruột của truyện, từng chút chi tiết nhỏ đều nhớ rõ rành rành.
Trong đoạn tình tiết này, vốn dĩ Giang Lục có hai con mèo nhỏ, một con vì chạy ra ngoài nên bị người ta đánh chết một cách tàn nhẫn, con còn lại thì cậu không dám nuôi tiếp, chỉ có thể lén đặt trước cửa nhà bà Trương.
Bà Trương nổi tiếng là người yêu mèo, trong nhà đã nhận nuôi rất nhiều mèo hoang, nếu nhìn thấy nhất định sẽ không bỏ mặc.
Chính vì vậy nên mới xảy ra chuyện.
Bà Trương tuy thường xuyên ở nhà, nhưng đúng dịp mấy ngày này lại bị con trai đón đi du lịch. Giang Lục không hề biết điều đó, nên mèo con đặt trước cửa nhà bà không ai chăm sóc, đến hôm sau khi cậu lén tới xem, thì phát hiện nó đã bị ai đó ném hai hòn đá đập chết từ lúc nào.
Tác giả đã vận dụng hết mức thủ đoạn để xây dựng hình tượng nam chính “thê thảm”, mặc dù tình tiết này chỉ được viết qua vài dòng, nhưng lúc đọc, Tề An An đã tức tới mức suýt nữa thì ngất đi. Thế nhưng trời không phụ lòng người, rốt cuộc cô cũng đợi được cảnh này.
Tề An An không lập tức đi ra. Với mức độ chán ghét hiện tại của cục cưng đối với cô, chắc chắn cậu sẽ ôm bé mèo nhỏ lập tức quay đầu bỏ đi, như vậy kế hoạch nhận nuôi của cô sẽ tan tành.
Thôi vậy, là fan ruột kiểu mẹ ruột mà, cô có thể âm thầm làm việc tốt, không cần công lao.
4
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
