0 chữ
Chương 6
Chương 6
Giang Lục không nói lời nào, Tề An An vừa cố nhớ lại tình tiết vừa tìm lời chữa cháy: “Những lời trước kia tôi nói cậu đừng để trong lòng, tôi nói sai rồi, thật ra tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, đảm bảo không có ý gì khác đâu!”
“Từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không nói những lời lung tung nữa.”
“Hay là... mình giúp cậu ôm một lát nhé?”
Giang Lục ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng Tề An An giống như fan cuồng nhìn thấy idol vậy, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của đối phương.
Cô nhìn rất rõ, từ lúc cô tiến lại gần rồi nói luyên thuyên không ngừng, hàng lông mày sắc nét của Giang Lục đã dần dần nhíu chặt, bước chân cũng nhanh hơn lúc trước.
Có lẽ là sắp bị cô làm phiền chết rồi.
Sợ phản tác dụng khiến cục cưng càng ghét mình hơn, Tề An An liền tụt lại phía sau vài bước, không theo quá sát nữa.
Cô đứng từ xa, nhìn Giang Lục đi vào khu rừng nhỏ phía sau trường học, dừng lại cạnh một cây đào. Cậu ngồi xổm xuống, rất chậm rãi đặt con mèo nhỏ lên bãi cỏ mềm mại.
Giang Lục lấy từ trong túi ra một mảnh vải sạch sẽ, tỉ mỉ từng chút từng chút trải ra, đặt con mèo nhỏ vào giữa rồi vô cùng dịu dàng bọc kín nó lại.
Tề An An núp ở một bên, nhìn cảnh tượng ấy mà đau lòng chết mất. Thiếu niên thân hình gầy gò, lúc cúi người xuống, đồng phục rộng đến mức hiện rõ cả đường nét xương bả vai. Lúc lặng lẽ chôn cất con mèo nhỏ, bóng lưng cậu cô đơn, trống trải.
Cục cưng thời kỳ đầu thật đáng thương quá... Tề An An nghĩ. Tuy cậu không còn đuổi cô đi nữa, nhưng cũng coi cô như không khí. Bị xem như không khí thì không sao, nhưng lát nữa nếu cậu mà khóc, chắc chắn cô sẽ không kìm được mà lao lên đưa khăn giấy cho cậu, cố gắng vắt óc nghĩ ra lời an ủi.
Thế nhưng cô đã nghĩ quá nhiều rồi, Giang Lục từ đầu đến cuối đều không khóc.
Thậm chí nhìn từ góc độ này, qua khe hở của tán lá, ánh chiều tà loang lổ chiếu xuống, gương mặt nhìn nghiêng của cậu lúc sáng lúc tối đan xen, không hề có vẻ đau buồn, lưu luyến nào vốn thuộc về độ tuổi này, biểu cảm gần như có thể gọi là lạnh nhạt.
Ngoại trừ động tác trên tay cậu vẫn dịu dàng và cẩn thận như cũ.
Tề An An nhìn Giang Lục tiện tay rửa sạch vết máu trên tay bên cạnh dòng suối nhỏ, sau đó im lặng quay lại theo đường cũ. Cô vừa nghĩ, thôi được rồi, ngày tháng còn dài, cục cưng cần phải từ từ tiếp cận từng chút một... Đột nhiên cô chớp chớp mắt.
Cô vỗ mạnh lên đầu một cái, lại tiếp tục lặng lẽ bám theo sau Giang Lục.
.
Giang Lục chỉ rửa tay bên bờ suối, lúc nãy cậu vẫn luôn ôm chặt con mèo nhỏ, trước ngực dính cả một mảng lớn máu đỏ sẫm. Trên đường gặp vài người hàng xóm, vừa nhìn thấy cậu tất cả đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tránh né cậu một cách không hề che giấu, như thể đứng gần sẽ bị dính phải thứ gì dơ bẩn.
Vẻ mặt Giang Lục vẫn bình thường, chỉ khi đi đến cửa nhà, cậu mới dừng chân lại, quay đầu nhìn ra phía sau một cái.
Bốn phía phía sau không còn ai nữa.
Đôi mắt cậu đen nhánh, lộ ra thần sắc trào phúng, khẽ cong môi một chút rồi xoay người bước vào cửa.
Cửa khép hờ, Giang Lục đẩy cửa bước vào, thứ mùi khó tả trong không khí khiến anh nhắm mắt lại một lát. Cậu xoay người định đi về phía phòng ngủ, người phụ nữ đang nằm nghiêng trên ghế sofa đột nhiên mở miệng: “Con đi đâu đấy? Không phải mẹ đã bảo con rồi sao, hôm nay chú Vương qua đây, chú ấy muốn gặp con đấy.”
“Từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không nói những lời lung tung nữa.”
“Hay là... mình giúp cậu ôm một lát nhé?”
Giang Lục ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng Tề An An giống như fan cuồng nhìn thấy idol vậy, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của đối phương.
Cô nhìn rất rõ, từ lúc cô tiến lại gần rồi nói luyên thuyên không ngừng, hàng lông mày sắc nét của Giang Lục đã dần dần nhíu chặt, bước chân cũng nhanh hơn lúc trước.
Có lẽ là sắp bị cô làm phiền chết rồi.
Sợ phản tác dụng khiến cục cưng càng ghét mình hơn, Tề An An liền tụt lại phía sau vài bước, không theo quá sát nữa.
Giang Lục lấy từ trong túi ra một mảnh vải sạch sẽ, tỉ mỉ từng chút từng chút trải ra, đặt con mèo nhỏ vào giữa rồi vô cùng dịu dàng bọc kín nó lại.
Tề An An núp ở một bên, nhìn cảnh tượng ấy mà đau lòng chết mất. Thiếu niên thân hình gầy gò, lúc cúi người xuống, đồng phục rộng đến mức hiện rõ cả đường nét xương bả vai. Lúc lặng lẽ chôn cất con mèo nhỏ, bóng lưng cậu cô đơn, trống trải.
Cục cưng thời kỳ đầu thật đáng thương quá... Tề An An nghĩ. Tuy cậu không còn đuổi cô đi nữa, nhưng cũng coi cô như không khí. Bị xem như không khí thì không sao, nhưng lát nữa nếu cậu mà khóc, chắc chắn cô sẽ không kìm được mà lao lên đưa khăn giấy cho cậu, cố gắng vắt óc nghĩ ra lời an ủi.
Thậm chí nhìn từ góc độ này, qua khe hở của tán lá, ánh chiều tà loang lổ chiếu xuống, gương mặt nhìn nghiêng của cậu lúc sáng lúc tối đan xen, không hề có vẻ đau buồn, lưu luyến nào vốn thuộc về độ tuổi này, biểu cảm gần như có thể gọi là lạnh nhạt.
Ngoại trừ động tác trên tay cậu vẫn dịu dàng và cẩn thận như cũ.
Tề An An nhìn Giang Lục tiện tay rửa sạch vết máu trên tay bên cạnh dòng suối nhỏ, sau đó im lặng quay lại theo đường cũ. Cô vừa nghĩ, thôi được rồi, ngày tháng còn dài, cục cưng cần phải từ từ tiếp cận từng chút một... Đột nhiên cô chớp chớp mắt.
Cô vỗ mạnh lên đầu một cái, lại tiếp tục lặng lẽ bám theo sau Giang Lục.
.
Giang Lục chỉ rửa tay bên bờ suối, lúc nãy cậu vẫn luôn ôm chặt con mèo nhỏ, trước ngực dính cả một mảng lớn máu đỏ sẫm. Trên đường gặp vài người hàng xóm, vừa nhìn thấy cậu tất cả đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tránh né cậu một cách không hề che giấu, như thể đứng gần sẽ bị dính phải thứ gì dơ bẩn.
Bốn phía phía sau không còn ai nữa.
Đôi mắt cậu đen nhánh, lộ ra thần sắc trào phúng, khẽ cong môi một chút rồi xoay người bước vào cửa.
Cửa khép hờ, Giang Lục đẩy cửa bước vào, thứ mùi khó tả trong không khí khiến anh nhắm mắt lại một lát. Cậu xoay người định đi về phía phòng ngủ, người phụ nữ đang nằm nghiêng trên ghế sofa đột nhiên mở miệng: “Con đi đâu đấy? Không phải mẹ đã bảo con rồi sao, hôm nay chú Vương qua đây, chú ấy muốn gặp con đấy.”
4
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
