TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Chương 59: Anh trai

Thương Tòng Chi còn chưa nghĩ ra sẽ trả đũa cô ta thế nào, mà bên kia đã ra dáng hận thù cô trước rồi?

Thật đúng là lòng người khó lường.

Rời khỏi toà nhà Mục thị.

Chu Tổng ghé sát tai Tống Yên nói cô ta không biết điều, xin lỗi không đủ thành ý, nên mới không được tha thứ.

Nhưng Tống Yên rất rõ, là do những việc mình làm bị lộ ra.

Cô ta không nói một lời nào.

Mãi đến khi xe về đến công ty, cô ta mới mở miệng câu đầu tiên: “Yên tâm, tôi tự có cách.”

Cô ta ở trong giới giải trí có thể leo lên được vị trí hôm nay thì chưa từng làm gì để lộ dấu vết.

Cho nên dù Thương Tòng Chi có biết cũng chẳng sao cả. Cô không có chứng cứ, càng không thể bóc được cô ta. Chỉ cần có fan ủng hộ, lúc nào cô ta cũng có thể “phục sinh” trở lại.

“Anh Chu, tôi muốn nhận show thực tế đó.”

Ban đầu cô ta vẫn luôn giữ hình tượng cao quý, từ chối tất cả các show truyền hình thực tế. Giờ lại chủ động hạ thấp mình đề xuất tham gia, quả nhiên khiến Chu Tổng đổi luôn thái độ, lập tức nói: “Được được được, tôi sẽ cho người sắp xếp ngay.”

...

Phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Thương Tòng Chi nằm lười nhác trên sofa như thể người không xương, hai chân dài thon thả đã bị Mục Tinh Lan kéo đặt lên đầu gối anh.

Lúc này, đầu ngón tay anh đang chạm đến mắt cá chân ửng đỏ của cô.

Thấy anh định tháo giày cao gót cho mình, Thương Tòng Chi liền rụt chân lại né tránh.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua chiếc khuy tay áo xà cừ xám nhạt của anh, vốn dĩ định rụt chân lại né tránh, đôi giày cao gót của Thương Tòng Chi bỗng dừng khựng lại, đôi môi đỏ mọng khẽ bật ra hai chữ ngắn gọn: “Đừng động.”

Cô chợt nhớ ra vẫn còn một việc chưa làm, trước khi rời đi nhất định phải xử lý cho xong.

Quả nhiên.

Cổ tay Mục Tinh Lan khựng lại, nghiêng đầu liếc cô một cái.

Thương Tòng Chi cong môi nở một nụ cười khẽ, chiếc gót nhọn, cao và mảnh của cô xẹt qua xương cổ tay anh, động tác nhanh gọn như lướt qua làn da, nhưng lại khiến người ta không khỏi rung động.

“Anh trai, anh nói xem, em dùng gót giày có thể tháo được khuy áo của anh không?”

Giờ cô mà gọi "anh trai" thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Chỉ khi định giở trò hoặc có chuyện cần nhờ vả, cô mới gọi ngọt ngào đến vậy.

Nhưng dù biết rõ như thế, Mục Tinh Lan vẫn không hề động đậy, để mặc đôi giày cao gót lộng lẫy của cô nhẹ nhàng quét qua ống tay áo trắng tinh lạnh lẽo của mình, từng chút, từng chút một.

Gót giày ánh bạc xuyên qua giữa chiếc khuy tay áo, khẽ quấn lấy, khẽ khều khẽ gẩy.

Ánh đèn trong văn phòng sáng rực, lạnh lẽo và mờ ám đan xen, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Thương Tòng Chi ngắm gương mặt nghiêm chỉnh nho nhã của anh, trông như thể hoàn toàn không bị cô lay động dù chỉ một chút, trong lòng hừ nhẹ, miệng vẫn ngọt ngào như mật: “Anh trai, cho em xem tay anh một chút được không?”

Giây tiếp theo.

Chiếc khuy tay áo lỏng lẻo rơi xuống ghế sofa.

Trượt qua khe hở lăn lông lốc, cuối cùng "cộc" một tiếng lăn vào dưới bàn trà, biến mất tăm.

Ống tay áo sơ mi trắng như tuyết hơi xòe ra, để lộ một đoạn cổ tay trắng lạnh như ngọc.

Tay phải không đeo đồng hồ.

Loáng thoáng có thể thấy được mặt trong cổ tay.

Tay Thương Tòng Chi vừa mới chạm vào cổ tay anh, liền bị phản đòn, bị anh nắm chặt lại.

Cả người cô bị ép ngược lại sofa.

Môi mỏng của người đàn ông lướt qua khóe môi cô, giọng khẽ khàng: “Chi Chi, tại sao lại muốn xem?”

“Em nhìn một cái là biết ngay mà.” Tay cô quấn lấy cánh tay anh như dây leo, dù bị ép giữ chặt nhưng vẫn mặt dày ôm lấy tay anh không buông: “Anh, cho em xem đi mà.”

Về khoản trở mặt, Thương Tòng Chi dám xưng thứ hai, chắc chẳng ai dám nhận thứ nhất.

Thậm chí Mục Tinh Lan còn có thể tưởng tượng ra cảnh nếu cô đạt được mục đích rồi thì sẽ lập tức trở mặt, trở mặt đến mức chẳng thèm nhận người luôn.

Dù sao trước đây cũng từng có không ít lần như thế.

Thương Tòng Chi nhìn Mục Tinh Lan vẫn không nhúc nhích, không ngờ bao năm trôi qua rồi, ông chú này lại trầm ổn hơn xưa nhiều thế.

Trước kia mỗi lần cô có việc muốn nhờ anh là y như rằng hoặc cố tình cởi cà vạt của anh, hoặc thậm chí cởi cả thắt lưng, chuyện quá đáng nào cũng từng thử.

Lúc nào Mục Tinh Lan cũng là dáng vẻ quân tử mẫu mực, chẳng hề dao động, nhưng rồi lần nào cũng đồng ý với yêu cầu của cô.

Lần này lại chưa gật đầu.

Chẳng lẽ trên cánh tay anh thực sự có gì đó không thể để người khác biết?

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.