TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 48

Mục Tinh Lan nhìn đôi má trắng trẻo của cô vì bị anh nhéo mà đỏ lên, ngón cái và ngón trỏ khẽ xoa nhẹ vào nhau, cuối cùng không nhịn được, lại nhéo nốt bên còn lại: “Sau này nếu còn nghịch ngợm thì ngoan ngoãn về nhà cho anh.”

Gây chuyện cũng phải có mức độ. Nhỡ bên kia nổi điên thì sao? Mà cô thì chỉ có một mình Tô Liễm đi cùng.

Thương Tòng Chi ôm lấy cổ tay anh, giành lại cái má đáng thương của mình: “Đợi mẹ về, em sẽ mách mẹ anh bắt nạt em!”

Trong đầu Mục Tinh Lan đã bắt đầu lên kế hoạch tìm vài vệ sĩ cho cô. Còn cả Tô Liễm nữa, làm quản lý mà không can nổi một cô nhóc.

Không hiểu sao, Tô Liễm bắt gặp ánh mắt của Mục Tổng, bỗng thấy sống lưng lạnh toát.

Mục Tinh Lan nghiêng đầu nhìn thư ký Tần: “Anh tự mình đưa cô ấy về nhà.”

Thư ký Tần: “Vâng!”

“Ngoan ngoãn về nghỉ đi.” Mục Tinh Lan xoa rối mái tóc cô, sau đó lại chỉnh lại cà vạt và cổ áo bị cô dựa vào làm lệch, động tác vừa nhã nhặn vừa điềm tĩnh.

Anh không quay lại nhà hàng nữa mà lên xe rời đi luôn.

Thương Tòng Chi đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng cao lớn, khí chất kiêu ngạo ấy khuất dần: “Hừ...”

“Tiểu tổ tông, em làm anh toát hết mồ hôi hột.” Tô Liễm lên xe thư ký Tần, ngồi bên cạnh Thương Tòng Chi, cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.

“May mà có Mục Tổng, không thì tiêu thật rồi.”

Thương Tòng Chi lườm anh ấy một cái, thân hình mảnh mai thả lỏng dựa vào lưng ghế: “Em biết anh ấy có mặt mà.”

Ý gì đây? Tô Liễm chợt tỉnh ra.

Cô biết Mục Tổng sẽ xử lý hậu quả nên mới dám làm tới mức đó?

“Có phải anh đang nghĩ đúng rồi không?” Tô Liễm nuốt nước bọt.

Thương Tòng Chi dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc hơi rối trước ngực, không trả lời. Nhưng ánh mắt thì rõ rành rành.

Cô đâu có ngốc mà làm liều không suy nghĩ.

Ngay cả khi muốn gây chuyện, cô cũng đã tính kỹ mức độ.

“Bố em từng nói, làm gì cũng phải nghĩ ba lần rồi mới hành động.”

Khóe miệng Tô Liễm giật giật: “Vậy sau ba lần suy nghĩ, em chọn cách tạt một bát canh vào người nữ minh tinh tuyến đầu như cô Tống hả?”

Thương Tòng Chi nghiêng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt vô tội: “Chẳng lẽ anh thấy em quá nhân từ?”

Tô Liễm: cạn lời.jpg

Thư ký Tần ngồi ghế trước cố nhịn cười. Đúng là tiểu tổ tông Thương Tòng Chi.

...

Mười giờ tối, sau khi tiệc rượu xã giao kết thúc, Mục Tinh Lan không vội về nhà mà cùng Tạ Cẩn cũng tham dự buổi tiệc tới câu lạc bộ tiếp tục tụ tập.

“Vụ video lần trước giải quyết xong rồi à?” Tạ Cẩn dùng ngón tay thon dài búng nhẹ tàn thuốc, hỏi với vẻ thảnh thơi.

Mục Tinh Lan không hút thuốc, ngồi tựa lưng vào sofa, dáng vẻ hơi lười biếng, khẽ ừ một tiếng: “Ừ.”

“Tch, hôm đó nhìn vẻ mặt cậu lúc rời đi, ai không biết còn tưởng là đi bắt gian.” Tạ Cẩn bật cười, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ trêu chọc: “Thừa nhận đi, cậu vốn không coi Chi Chi là em gái.”

Là người từng trải, Tạ Cẩn quá hiểu cảm xúc của Mục Tinh Lan hôm đó. Bởi vì mỗi lần anh ta thấy Phó bảo bối đứng cạnh người đàn ông khác, anh ta cũng có cảm giác y chang như vậy. Ghen tuông, đố kỵ, phát điên.

Làm gì có ai lại cảm thấy thế với em gái của mình? Đó rõ ràng là cảm xúc dành cho người yêu.

Tạ Cẩn bước lại gần, làn khói thuốc mỏng lẫn với mùi bạc hà khiến đầu óc người ta tỉnh táo hơn đôi chút.

Mục Tinh Lan rất hiếm khi hút thuốc, vậy mà lúc này lại cúi người nhặt điếu thuốc trên bàn trà. Tiếng bật lửa "tách" vang lên.

“Phải.” Anh thừa nhận.

Mục Tinh Lan không phủ nhận. Anh đâu chỉ muốn Thương Tòng Chi làm em gái mình.

Tạ Cẩn vỗ vai anh: “Cuối cùng cũng chịu nhận rồi. Mình còn tưởng cậu sẽ giấu đến bao giờ.”

“Hồi trước miệng cứ nói là coi Chi Chi như em gái, không muốn đáp lại tình cảm của con bé.”

“Cậu đó, sớm đã để ý đến Chi Chi rồi. Cái gì mà em gái, chỉ là tự dối lòng thôi. Đêm đó còn chẳng nhịn được mà lôi người ta lên giường.”

Điếu thuốc cháy hừng hực kẹp giữa hai ngón tay, Mục Tinh Lan đưa lên môi rít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, anh dập tắt nó.

Giọng anh khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi và tự giễu: “Lần đó...”

“Đừng có nói với mình là hai người say rượu rồi mất kiểm soát. Say chỉ là cái cớ cậu tự tìm để che đậy cái bản chất lưu manh, cầm thú của mình, ngủ với một cô bé vẫn luôn coi là em gái.”

Tạ Cẩn hạ giọng, ghé sát tai anh, cười như không cười nói: “Đàn ông mà say rượu thật thì làm gì nổi chuyện đó.”

2

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.