0 chữ
Chương 46
Chương 47: Đảo ngược trắng đen, cô vốn là chuyên gia
Mục Tinh Lan nghe được câu nói khi nãy của Thương Tòng Chi, ý là hot search trên Weibo lần này có liên quan đến Tống Yên.
“Đi điều tra Tống Yên.”
Sau khi cho người dọn sảnh, thư ký Tần lại nhận được thêm một mệnh lệnh mới.
Mục Tổng thật sự định ra tay với Tống Yên rồi sao?
Thật ra, Mục Tinh Lan xưa nay hiếm khi để ý mấy chuyện nhỏ trong giới giải trí, đều giao cho trợ lý và luật sư Bùi xử lý. Dù sao thời gian của anh cũng đáng giá như vàng. Lần này lại đích thân ra mặt, thật không phải chuyện bình thường.
Quản lý của Tống Yên thấy người của Mục Tinh Lan lại đi dọn sảnh, lập tức hiểu ra chuyện gì.
“Mục Tổng, sao ngài lại giúp kẻ ức hϊếp Yên Yên chứ?”
Mục Tinh Lan đang ở đây, dù Tống Yên có tức giận cỡ nào cũng vẫn giữ được lý trí. Cô ta không giống Trầm Đàn Ninh, những năm lăn lộn trong giới đã dạy cô ta biết nhẫn nhịn.
“Còn có thể vì gì nữa?” Thấy Mục Tinh Lan cứ muốn lo chuyện bao đồng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Thương Tòng Chi khẽ chớp một cái, lấp lánh ánh nước mỏng, long lanh rực rỡ.
Cô ném bát canh đi, bước mấy bước tới bên cạnh Mục Tinh Lan, tự nhiên mà thân mật dựa lên bờ vai rắn chắc của anh: “Tất nhiên là vì tôi là cục cưng của Mục Tổng rồi.”
Đầu ngón tay trắng nõn của cô dính chút nước canh.
Thương Tòng Chi chẳng khách sáo, đưa tay ra trước mặt anh, ra lệnh: “Bẩn chết đi được, lau sạch cho em.” Không thì em sẽ chùi lên áo vest của anh.
Chiếc cằm nhỏ xinh xắn khẽ nhướng lên, cô lười biếng nhìn Mục Tinh Lan.
Không phải anh muốn giúp à? Vậy thì cho anh cơ hội.
Thư ký Tần làm việc cực kỳ nhanh gọn, chỉ vài câu ngắn ngủi, cả sảnh rộng lớn đã chỉ còn lại vài người bọn họ.
Mọi người đều sững sờ.
Nhưng thứ khiến người ta chấn động hơn là thư ký Tần cung kính đưa cho Mục Tinh Lan một gói khăn ướt.
Sau đó Mục Tinh Lan rút ra vài tờ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng ngần mềm mại ấy, lau từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, chỗ nào cũng lau sạch sẽ.
Dù đang làm việc này, nét mặt người đàn ông vẫn ôn hòa điềm tĩnh, không có chút miễn cưỡng nào, càng không hề phủ nhận lời của Thương Tòng Chi.
Động tác tự nhiên đến mức như đã làm vô số lần.
Vậy nên, Thương Tòng Chi thật sự là cục cưng của Mục Tổng sao?
Người choáng váng nhất không phải Tống Yên hay đám nhân viên của cô ta, mà là vài nhân viên của tập đoàn Mục thị.
Bọn họ chưa từng thấy vị cấp trên lạnh lùng như quý công tử trong tranh của mình lại phục vụ một người phụ nữ thành thạo đến thế!
Trời ơi, nhìn Mục Tổng và nữ thần Thương bên nhau, hình như không phải cô Thương chủ động theo đuổi Mục Tổng, mà là Mục Tổng...
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Thấy tên đàn ông khốn kiếp này biết điều như vậy, Thương Tòng Chi cũng nguôi giận đôi chút. May mà không hùa theo Tống Yên, nếu không, cô tuyệt đối không tha.
“Cảnh giới tột cùng trong nghịch cảnh chính là sự bình tĩnh tuyệt đối”, câu này miêu tả Tống Yên lúc này là chuẩn nhất.
Tống Yên lạnh lùng nhìn cảnh hai người họ ân ái bên nhau. Không ngờ lúc ở phim trường, cô ta lại quyến rũ được cả Mục Tổng. Bản lĩnh thật đấy, thảo nào lại dám kiêu ngạo như thế.
Người bạn giới thiệu Tống Yên cho Mục Tinh Lan thấy không ổn, lên tiếng đề nghị: “Hay là cô Tống đi rửa mặt trước đã?”
Tống Yên ngoan ngoãn để nhân viên dìu mình vào nhà vệ sinh.
Nhưng khi cô ta bước ra thì nhận được một tin, tập đoàn Mục thị sau này sẽ không hợp tác với cô ta ở bất kỳ dự án nào nữa.
Tống Yên hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh.
Mái tóc ướt sũng xõa trên vai, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Thương Tòng Chi!”
“Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Đúng là quá đáng lắm rồi!”
Mục Tinh Lan vẫn còn phải quay lại công ty, bữa tối nay cũng khỏi cần ăn nữa.
Nhìn cô gái nhỏ chẳng sợ trời chẳng sợ đất kia, anh như quay về thời thơ ấu, bất giác đưa tay nhéo má cô một cái thật mạnh.
“Anh làm gì vậy!” Thương Tòng Chi vỗ tay anh một cái: “Đau!”
“Em mà biết đau à?” Mục Tinh Lan trách mắng: “Gan to thật đấy, giữa bao nhiêu người lại dám hắt cả bát canh vào người ta.”
“Nếu lúc đó anh không có mặt, em định rút lui kiểu gì cho êm đẹp?”
“Đúng rồi đúng rồi, quá liều lĩnh luôn!” Tô Liễm bên cạnh gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn tán thành lời dạy dỗ của Mục Tổng. Con nhóc này sắp đội trời rồi, cái gì cũng dám làm, chẳng sợ ai, chẳng màng hậu quả.
Thương Tòng Chi đứng trên bậc thềm cao hơn ở cửa nhà hàng, mắt nhìn ngang bằng với Mục Tinh Lan: “Thế nào? Anh xót cô ta?”
Đảo ngược trắng đen, cô vốn là chuyên gia.
“Đi điều tra Tống Yên.”
Sau khi cho người dọn sảnh, thư ký Tần lại nhận được thêm một mệnh lệnh mới.
Mục Tổng thật sự định ra tay với Tống Yên rồi sao?
Thật ra, Mục Tinh Lan xưa nay hiếm khi để ý mấy chuyện nhỏ trong giới giải trí, đều giao cho trợ lý và luật sư Bùi xử lý. Dù sao thời gian của anh cũng đáng giá như vàng. Lần này lại đích thân ra mặt, thật không phải chuyện bình thường.
Quản lý của Tống Yên thấy người của Mục Tinh Lan lại đi dọn sảnh, lập tức hiểu ra chuyện gì.
“Mục Tổng, sao ngài lại giúp kẻ ức hϊếp Yên Yên chứ?”
Mục Tinh Lan đang ở đây, dù Tống Yên có tức giận cỡ nào cũng vẫn giữ được lý trí. Cô ta không giống Trầm Đàn Ninh, những năm lăn lộn trong giới đã dạy cô ta biết nhẫn nhịn.
Cô ném bát canh đi, bước mấy bước tới bên cạnh Mục Tinh Lan, tự nhiên mà thân mật dựa lên bờ vai rắn chắc của anh: “Tất nhiên là vì tôi là cục cưng của Mục Tổng rồi.”
Đầu ngón tay trắng nõn của cô dính chút nước canh.
Thương Tòng Chi chẳng khách sáo, đưa tay ra trước mặt anh, ra lệnh: “Bẩn chết đi được, lau sạch cho em.” Không thì em sẽ chùi lên áo vest của anh.
Chiếc cằm nhỏ xinh xắn khẽ nhướng lên, cô lười biếng nhìn Mục Tinh Lan.
Không phải anh muốn giúp à? Vậy thì cho anh cơ hội.
Thư ký Tần làm việc cực kỳ nhanh gọn, chỉ vài câu ngắn ngủi, cả sảnh rộng lớn đã chỉ còn lại vài người bọn họ.
Nhưng thứ khiến người ta chấn động hơn là thư ký Tần cung kính đưa cho Mục Tinh Lan một gói khăn ướt.
Sau đó Mục Tinh Lan rút ra vài tờ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng ngần mềm mại ấy, lau từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, chỗ nào cũng lau sạch sẽ.
Dù đang làm việc này, nét mặt người đàn ông vẫn ôn hòa điềm tĩnh, không có chút miễn cưỡng nào, càng không hề phủ nhận lời của Thương Tòng Chi.
Động tác tự nhiên đến mức như đã làm vô số lần.
Vậy nên, Thương Tòng Chi thật sự là cục cưng của Mục Tổng sao?
Người choáng váng nhất không phải Tống Yên hay đám nhân viên của cô ta, mà là vài nhân viên của tập đoàn Mục thị.
Bọn họ chưa từng thấy vị cấp trên lạnh lùng như quý công tử trong tranh của mình lại phục vụ một người phụ nữ thành thạo đến thế!
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Thấy tên đàn ông khốn kiếp này biết điều như vậy, Thương Tòng Chi cũng nguôi giận đôi chút. May mà không hùa theo Tống Yên, nếu không, cô tuyệt đối không tha.
“Cảnh giới tột cùng trong nghịch cảnh chính là sự bình tĩnh tuyệt đối”, câu này miêu tả Tống Yên lúc này là chuẩn nhất.
Tống Yên lạnh lùng nhìn cảnh hai người họ ân ái bên nhau. Không ngờ lúc ở phim trường, cô ta lại quyến rũ được cả Mục Tổng. Bản lĩnh thật đấy, thảo nào lại dám kiêu ngạo như thế.
Người bạn giới thiệu Tống Yên cho Mục Tinh Lan thấy không ổn, lên tiếng đề nghị: “Hay là cô Tống đi rửa mặt trước đã?”
Tống Yên ngoan ngoãn để nhân viên dìu mình vào nhà vệ sinh.
Nhưng khi cô ta bước ra thì nhận được một tin, tập đoàn Mục thị sau này sẽ không hợp tác với cô ta ở bất kỳ dự án nào nữa.
Tống Yên hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh.
Mái tóc ướt sũng xõa trên vai, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Thương Tòng Chi!”
“Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Đúng là quá đáng lắm rồi!”
Mục Tinh Lan vẫn còn phải quay lại công ty, bữa tối nay cũng khỏi cần ăn nữa.
Nhìn cô gái nhỏ chẳng sợ trời chẳng sợ đất kia, anh như quay về thời thơ ấu, bất giác đưa tay nhéo má cô một cái thật mạnh.
“Anh làm gì vậy!” Thương Tòng Chi vỗ tay anh một cái: “Đau!”
“Em mà biết đau à?” Mục Tinh Lan trách mắng: “Gan to thật đấy, giữa bao nhiêu người lại dám hắt cả bát canh vào người ta.”
“Nếu lúc đó anh không có mặt, em định rút lui kiểu gì cho êm đẹp?”
“Đúng rồi đúng rồi, quá liều lĩnh luôn!” Tô Liễm bên cạnh gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn tán thành lời dạy dỗ của Mục Tổng. Con nhóc này sắp đội trời rồi, cái gì cũng dám làm, chẳng sợ ai, chẳng màng hậu quả.
Thương Tòng Chi đứng trên bậc thềm cao hơn ở cửa nhà hàng, mắt nhìn ngang bằng với Mục Tinh Lan: “Thế nào? Anh xót cô ta?”
Đảo ngược trắng đen, cô vốn là chuyên gia.
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
