0 chữ
Chương 48
Chương 49: Nếu là quân tử, sao có thể nổi lòng du͙© vọиɠ với một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi?
Thay vì nói là lúc đó Thương Tòng Chi mượn rượu lấy can đảm để ngủ với anh, chi bằng nói, chính Mục Tinh Lan lợi dụng sự ngây ngô liều lĩnh của cô để trói chặt cô bên mình.
Kết hôn, chịu trách nhiệm, tất cả đều là anh sắp đặt.
Khoác lên vẻ ngoài lịch sự đứng đắn, đến bản thân anh cũng gần như tin mình là người quân tử thật rồi. Nhưng nếu là quân tử, sao có thể nổi lòng du͙© vọиɠ với một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi?
Tất cả những lời "coi như em gái" chẳng qua chỉ là tự dối mình mà thôi. Vừa lừa người, vừa lừa bản thân, lừa rằng mình không phải là kẻ biếи ŧɦái đem lòng thèm muốn cô gái bé nhỏ kia.
Đầu ngón tay Mục Tinh Lan nghiền nhẹ đầu điếu thuốc đã tắt, làn da trắng nõn nhuốm màu xám tro, hơi nóng từ đầu ngón tay truyền thẳng lên não, khiến anh dần tỉnh táo hơn.
Anh nhắm mắt lại, giọng trầm khàn đầy nặng nề: “Đúng vậy.”
Thừa nhận đi. Mày chẳng qua chỉ là một kẻ giả vờ đứng đắn, thật ra lại thèm khát cô bé đó.
“Thế chẳng phải tốt sao? Chi Chi thích cậu, cậu cũng thích Chi Chi. Cứ như mấy bộ phim truyền hình Phó bảo bối hay xem, kết thúc hoàn mỹ luôn.” Tạ Cẩn cười cười: “Cậu làm gì mà trông như thể vợ mình bỏ đi theo trai vậy?”
Mục Tinh Lan bỗng kéo lỏng cà vạt, cảm giác cả người bị trói buộc đến khó chịu, anh vén tay áo lên, tháo cúc tay một cách tùy tiện.
Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt mà bực bội: “Bây giờ em ấy không thích mình nữa rồi.”
Tạ Cẩn liếc thấy cánh tay trắng trẻo lạnh lẽo của anh, đột nhiên nắm lấy cổ tay Mục Tinh Lan: “Khoan đã, cái này là gì vậy?”
“Hoa văn xăm kín tay?”
Bị Tạ Cẩn nhìn thấu, Mục Tinh Lan cũng chẳng buồn giấu giếm nữa. Anh hất tay Tạ Cẩn ra, cầm ly rượu trên bàn, ngẩng cằm lên, dốc cạn ly rượu mạnh.
Tạ Cẩn lúc này đã thấy rõ hình xăm trên cánh tay anh. Những đường nét dây leo đầy bí ẩn in hằn trên làn da trắng lạnh, uốn lượn bò lên trên, đúng là một cánh tay xăm đầy.
“Phó bảo bối còn bảo anh họ mình là người quân tử nhất thế giới, trong ngoài như một, cao quý như ngọc lạnh.” Tạ Cẩn bật cười đầy châm biếm: “Cô ấy có biết anh họ mình lại xăm kín cánh tay thế này không hả?”
Thật không ngờ, dưới vẻ ngoài nhã nhặn chín chắn của Mục Tinh Lan, lại ẩn giấu một tâm hồn phóng túng như vậy.
Mục Tinh Lan lặng lẽ liếc anh ta một cái.
Tạ Cẩn vốn không phải kiểu người hay vặn vẹo mãi một chuyện, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu nói Chi Chi không thích cậu nữa?”
“Đơn giản thôi, vậy thì theo đuổi lại.”
Theo đuổi lại? Nói thì dễ.
Gương mặt điển trai nhưng lạnh nhạt của Tạ Cẩn khẽ cong môi cười: “Liệt nữ cũng sợ người đàn ông dai dẳng mà. Chi Chi đã thích cậu một lần, chẳng lẽ lại không thể có lần hai?”
“Có điều, sau khi ngủ rồi thì lại không thích nữa.” Tạ Cẩn nhướng mày đầy ẩn ý: “Đừng nói với mình là... kỹ thuật của cậu không được?”
Mục Tinh Lan cầm lấy áo vest đặt trên ghế sofa, đứng dậy: “Đi đây.”
“Này, đừng bảo mình không nhắc cậu.” Tạ Cẩn gọi với theo sau lưng anh: “Đừng để lộ bản chất thật trước mặt Chi Chi. Cô bé thích kiểu công tử dịu dàng nho nhã chứ không phải kiểu quân tử giả tạo, đại cầm thú đâu đấy!”
Mục Tinh Lan không dừng bước, không rõ là không nghe thấy hay là mặc kệ.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Thương Tòng Chi vừa xem xong một bộ phim, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài phòng.
“Ai vậy?”
“Chi Chi.” Giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên sau khi tiếng gõ cửa ngừng lại: “Là anh.”
Nửa đêm nửa hôm đến làm gì? Thương Tòng Chi cũng không nỡ để anh bị giam ngoài cửa. Cô mở cửa ra, thấy một người đàn ông mặc sơ mi quần tây, dáng vẻ tuấn tú như tranh đang đứng đó, cười với cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Sau lưng anh là mấy chiếc vali hành lý to nhỏ.
Bên ngoài trời đã khuya, ánh sáng hành lang vàng nhạt. Dưới ánh đèn, Mục Tinh Lan với gương mặt góc cạnh hoàn mỹ như được phủ một lớp ánh sáng dịu.
Thương Tòng Chi ngơ ngẩn mất vài giây rồi chỉ tay vào đống vali: “Đây là gì?”
Mục Tinh Lan không đáp, chỉ đẩy hành lý vào trong phòng, sau đó còn thuận tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Em đi ngủ đi, để anh tự sắp xếp là được.”
“?” Thấy anh ngang nhiên đẩy hết hành lý vào rồi còn đóng cửa lại, Thương Tòng Chi trợn mắt.
Cô dang hai tay ra chắn trước mặt anh: “Khoan đã! Anh đang làm gì vậy! Em cho phép anh vào phòng à?”
Tên này đúng là không coi mình là người ngoài mà!
Kết hôn, chịu trách nhiệm, tất cả đều là anh sắp đặt.
Khoác lên vẻ ngoài lịch sự đứng đắn, đến bản thân anh cũng gần như tin mình là người quân tử thật rồi. Nhưng nếu là quân tử, sao có thể nổi lòng du͙© vọиɠ với một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi?
Tất cả những lời "coi như em gái" chẳng qua chỉ là tự dối mình mà thôi. Vừa lừa người, vừa lừa bản thân, lừa rằng mình không phải là kẻ biếи ŧɦái đem lòng thèm muốn cô gái bé nhỏ kia.
Đầu ngón tay Mục Tinh Lan nghiền nhẹ đầu điếu thuốc đã tắt, làn da trắng nõn nhuốm màu xám tro, hơi nóng từ đầu ngón tay truyền thẳng lên não, khiến anh dần tỉnh táo hơn.
Thừa nhận đi. Mày chẳng qua chỉ là một kẻ giả vờ đứng đắn, thật ra lại thèm khát cô bé đó.
“Thế chẳng phải tốt sao? Chi Chi thích cậu, cậu cũng thích Chi Chi. Cứ như mấy bộ phim truyền hình Phó bảo bối hay xem, kết thúc hoàn mỹ luôn.” Tạ Cẩn cười cười: “Cậu làm gì mà trông như thể vợ mình bỏ đi theo trai vậy?”
Mục Tinh Lan bỗng kéo lỏng cà vạt, cảm giác cả người bị trói buộc đến khó chịu, anh vén tay áo lên, tháo cúc tay một cách tùy tiện.
Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt mà bực bội: “Bây giờ em ấy không thích mình nữa rồi.”
Tạ Cẩn liếc thấy cánh tay trắng trẻo lạnh lẽo của anh, đột nhiên nắm lấy cổ tay Mục Tinh Lan: “Khoan đã, cái này là gì vậy?”
“Hoa văn xăm kín tay?”
Bị Tạ Cẩn nhìn thấu, Mục Tinh Lan cũng chẳng buồn giấu giếm nữa. Anh hất tay Tạ Cẩn ra, cầm ly rượu trên bàn, ngẩng cằm lên, dốc cạn ly rượu mạnh.
“Phó bảo bối còn bảo anh họ mình là người quân tử nhất thế giới, trong ngoài như một, cao quý như ngọc lạnh.” Tạ Cẩn bật cười đầy châm biếm: “Cô ấy có biết anh họ mình lại xăm kín cánh tay thế này không hả?”
Thật không ngờ, dưới vẻ ngoài nhã nhặn chín chắn của Mục Tinh Lan, lại ẩn giấu một tâm hồn phóng túng như vậy.
Mục Tinh Lan lặng lẽ liếc anh ta một cái.
Tạ Cẩn vốn không phải kiểu người hay vặn vẹo mãi một chuyện, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu nói Chi Chi không thích cậu nữa?”
“Đơn giản thôi, vậy thì theo đuổi lại.”
Theo đuổi lại? Nói thì dễ.
Gương mặt điển trai nhưng lạnh nhạt của Tạ Cẩn khẽ cong môi cười: “Liệt nữ cũng sợ người đàn ông dai dẳng mà. Chi Chi đã thích cậu một lần, chẳng lẽ lại không thể có lần hai?”
Mục Tinh Lan cầm lấy áo vest đặt trên ghế sofa, đứng dậy: “Đi đây.”
“Này, đừng bảo mình không nhắc cậu.” Tạ Cẩn gọi với theo sau lưng anh: “Đừng để lộ bản chất thật trước mặt Chi Chi. Cô bé thích kiểu công tử dịu dàng nho nhã chứ không phải kiểu quân tử giả tạo, đại cầm thú đâu đấy!”
Mục Tinh Lan không dừng bước, không rõ là không nghe thấy hay là mặc kệ.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Thương Tòng Chi vừa xem xong một bộ phim, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài phòng.
“Ai vậy?”
“Chi Chi.” Giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên sau khi tiếng gõ cửa ngừng lại: “Là anh.”
Nửa đêm nửa hôm đến làm gì? Thương Tòng Chi cũng không nỡ để anh bị giam ngoài cửa. Cô mở cửa ra, thấy một người đàn ông mặc sơ mi quần tây, dáng vẻ tuấn tú như tranh đang đứng đó, cười với cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Sau lưng anh là mấy chiếc vali hành lý to nhỏ.
Bên ngoài trời đã khuya, ánh sáng hành lang vàng nhạt. Dưới ánh đèn, Mục Tinh Lan với gương mặt góc cạnh hoàn mỹ như được phủ một lớp ánh sáng dịu.
Thương Tòng Chi ngơ ngẩn mất vài giây rồi chỉ tay vào đống vali: “Đây là gì?”
Mục Tinh Lan không đáp, chỉ đẩy hành lý vào trong phòng, sau đó còn thuận tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Em đi ngủ đi, để anh tự sắp xếp là được.”
“?” Thấy anh ngang nhiên đẩy hết hành lý vào rồi còn đóng cửa lại, Thương Tòng Chi trợn mắt.
Cô dang hai tay ra chắn trước mặt anh: “Khoan đã! Anh đang làm gì vậy! Em cho phép anh vào phòng à?”
Tên này đúng là không coi mình là người ngoài mà!
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
