TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 44: Cảm xúc đau lòng lấn át ham muốn

Trong phòng tắm.

Người đàn ông cúi mắt nhìn túi giấy xám nằm bên chân, lại nhớ đến bàn tay mềm mại kia vừa mới lướt qua. Anh khẽ nhắm mắt trong chốc lát.

Rồi quay người, mở lại vòi sen.

Từng dòng nước mát lạnh rơi xuống toàn thân, len theo những đường nét rắn rỏi hoàn hảo mà chảy dài.

Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh trong phòng khách lúc nãy, cô bé ngày nào giờ đã trưởng thành, là người phụ nữ đủ sức khiến đàn ông sa ngã, còn là kiểu quyến rũ nhất trong số đó.

Mục Tinh Lan chậm rãi mở mắt ra. Anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa, người trước mặt lại là vợ anh, một mối quan hệ hoàn toàn chính đáng để làm chuyện vợ chồng.

Rõ ràng đã tiến đến bước cuối cùng, vậy mà chỉ cần nhìn vào đôi mắt mờ sương vừa chống cự, vừa yếu mềm ấy, anh lại không thể tiếp tục được.

Cảm xúc đau lòng còn lấn át cả ham muốn.

...

Thương Tòng Chi ngủ bù dậy thì phát hiện trong nhà chỉ còn lại mỗi mình cô.

Bên ngoài trời vẫn nắng nhẹ, đã là năm giờ chiều.

Đầu giường dán một tờ giấy nhớ màu xanh lam nhạt, trên đó là nét chữ thanh thoát nhưng cứng cáp của người đàn ông: [Chi Chi, trong bếp có phần cơm trưa anh chuẩn bị cho em, nhớ ăn nhé.]

Không ký tên.

Nhưng cũng không cần.

Vì Thương Tòng Chi biết rõ là của ai.

Một công tử ngoài mặt ôn nhu, lịch thiệp, nhưng từ những chi tiết nhỏ nhặt thế này, lại thấy rõ sự kiêu ngạo và tự trọng của anh.

Thương Tòng Chi không biểu cảm gì, gỡ tờ giấy nhớ xuống. Dừng lại một lúc rồi dứt khoát ném vào ngăn kéo đầu giường, không thấy thì đỡ phiền lòng.

Cô không kịp ăn phần cơm Mục Tinh Lan chuẩn bị.

Bởi vì Tô Liễm đã đợi cô dưới lầu.

Trong xe bảo mẫu.

Dáng vẻ Thương Tòng Chi xinh đẹp, sắc nét, nhưng lại pha chút thờ ơ, lười nhác.

Sắc mặt Tô Liễm căng thẳng: “Thời điểm này em không nên đi gặp Lương Chiếu Nguyên.”

Ban đầu, Lương Chiếu Nguyên gọi điện để xin lỗi, van xin.

Tô Liễm không ngờ Thương Tòng Chi lại hẹn gặp anh ta luôn.

Thương Tòng Chi vừa nghịch điện thoại, vừa hờ hững đáp: “Nếu không gặp, sao biết được ai là kẻ đứng sau bày kế cho anh ta?”

“Nhưng em cũng không cần phải tự mình ra mặt.”

Thương Tòng Chi khẽ cười: “Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm.”

Hơn nữa, Tô Liễm chưa chắc đã moi được gì.

Trưa nay cô chưa ăn gì nên hai người hẹn gặp ở một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Lộc Thành.

Khi đến phòng riêng, trời bên ngoài đã chập choạng tối. Lương Chiếu Nguyên và quản lý của anh đã đến từ trước, đang ngồi chờ.

Vừa thấy Thương Tòng Chi, gương mặt vốn cũng được xem là thanh tú của anh ta lập tức sụp xuống, giọng đau khổ và đầy áy náy nói: “Chi Chi, xin lỗi, tôi thật sự không ngờ chuyện lại liên lụy đến cô.”

Người quản lý cũng phụ họa theo: “Từ lúc tin tức nổ ra đến giờ, Chiếu Nguyên luôn bận họp liên tục.”

“Xin hai người đừng hiểu lầm.”

Thương Tòng Chi không thèm liếc họ một cái, chỉ hờ hững giơ tay: “Gọi phục vụ vào, tôi muốn gọi món.”

Phục vụ vừa bước vào. Lương Chiếu Nguyên lập tức đội mũ, đeo khẩu trang để tránh bị nhận ra rồi chỉ trỏ.

Thương Tòng Chi thì hoàn toàn ung dung, gọi vài món xong liền dặn: “Làm nhanh giúp tôi.”

“Vâng, cô Thương chờ chút ạ.” Phục vụ được đào tạo bài bản, hoàn toàn không tò mò về đời tư khách hàng.

Món ăn được mang lên rất nhanh, trong thời gian đó cửa phòng vẫn hé mở, Lương Chiếu Nguyên ngồi im thin thít như gà mắc tóc.

Đợi đến khi chỉ còn lại bốn người trong phòng.

Thương Tòng Chi thong thả dùng khăn ướt lau những ngón tay thon dài, trắng trẻo của mình: “Thôi, đừng diễn mấy trò giả vờ khóc lóc trước mặt tôi nữa, phiền lắm.”

Lương Chiếu Nguyên đang dồn cảm xúc thì nghẹn lại: “Tôi xin lỗi.”

“Xin lỗi thì có ích gì?” Thương Tòng Chi ăn uống với tư thế vừa thanh nhã vừa hờ hững: “Nói đi, ai bày cho anh làm chuyện đó?”

“Hả?” Lương Chiếu Nguyên ngơ ngác: “Ai bày cái gì cơ?”

Thương Tòng Chi cũng không vội, múc một thìa canh cá nóng hổi.

Không hổ danh là nhà hàng tư nhân số một Lộc Thành, canh cá ở đây quả là tuyệt phẩm, không hề tanh, vào miệng thơm mát, vị ngọt dịu, khiến người ta không dứt ra nổi.

Cô nhìn món sườn chua ngọt có màu sắc bắt mắt, không kiềm được lại gắp một miếng.

May mà Tô Liễm bên cạnh kịp khẽ ho một tiếng nhắc nhở.

Không thì sợ rằng Thương Tòng Chi sẽ mải mê ăn uống quên luôn chính sự.

Cô uống một ngụm nước ngô, cuối cùng cũng ngẩng mắt nhìn anh ta: “Chỉ bằng đội ngũ của anh mà có đủ thông minh và gan dạ để dính líu đến tôi à?”

“Không nói hả?”

“Tính ra thì anh làm nghề diễn viên cũng mười năm rồi mà chẳng có lấy thành tích gì, rút lui cũng là vừa.”

Muốn bị phong sát sao?

Mặt mày Lương Chiếu Nguyên tái mét: “...”

2

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.