0 chữ
Chương 44
Chương 45: Tên ngu này không xử thì còn xử ai?
Giọng Thương Tòng Chi vẫn bình thản như thể chỉ đang trò chuyện về thời tiết hôm nay.
Nhưng Lương Chiếu Nguyên lại cảm nhận rõ ràng, cô hoàn toàn nghiêm túc.
Tô Liễm thấy cô bắt đầu ăn tiếp, liền thay mặt cô nói: “Thật ra lần xử lý khủng hoảng này sai lầm lớn nhất của các người, chính là để dây dưa đến Chi Chi nhà chúng tôi. Trong giới, ai có chút quan hệ đều biết rõ, Chi Chi không ngại bị bôi nhọ, nhưng nếu chạm đến ranh giới cuối cùng của em ấy...”
Anh ấy không nói tiếp, nhưng ý tứ quá rõ ràng, nếu vượt qua giới hạn thì không chỉ đơn giản là bị phong sát.
Thương Tòng Chi thong thả nói thêm một câu: “Anh đó, chỉ là vật hy sinh thôi.”
Lương Chiếu Nguyên và quản lý liếc nhìn nhau.
Cả hai đều hoảng loạn.
Cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra một câu: “Là... Là cô Tống từng nhắc đến.”
“Nhưng cô ấy không giúp gì cả, chỉ là vô tình nói vài câu... Là tôi hồ đồ.”
Lương Chiếu Nguyên vẫn tin Tống Yên không hại anh ta, mà là do chính anh ta tự làm hỏng mọi chuyện.
Biểu cảm hờ hững trên gương mặt Thương Tòng Chi thoáng chững lại vài giây: “Tống Yên?”
Thấy Lương Chiếu Nguyên gật đầu.
Thương Tòng Chi khẽ trầm ngâm, thì ra là cô ta.
Xem ra, Tống Yên là người thù rất dai.
Trước kia gây chút rắc rối vặt thì thôi đi, giờ đến cả loại tin đồn ghê tởm này cũng dám đổ lên đầu cô, Thương Tòng Chi siết chặt đầu ngón tay đang cầm đũa.
Không có bất cứ bằng chứng nào, cho dù biết Tống Yên đứng sau chơi trò bẩn, bọn họ cũng chẳng làm gì được cô ta.
Tô Liễm có hơi khó xử.
Nhưng Thương Tòng Chi phản ứng còn nhanh hơn cả Tô Liễm, như lơ đãng hỏi: “Cô gái trong đoạn video kia là bạn gái anh?”
Vừa nhắc đến chuyện đó, Lương Chiếu Nguyên đã thấy bực bội.
“Không phải, chỉ là một fan thôi, đuổi theo tôi đến tận nhà vệ sinh để quyến rũ, không thế thì đã chẳng bị quay lại.”
Thương Tòng Chi liếc nhìn Tô Liễm.
Cả hai cùng nhìn thấy chung một ý nghĩ trong mắt đối phương: Tên ngu này không xử thì còn xử ai?
Cô cũng chẳng vội. Ăn xong bữa cơm, thong thả nhắn tin cho Mục Minh Triệt, nhờ anh ta điều tra một người.
Chuyện điều tra người, chẳng ai chuyên nghiệp hơn anh ta cả.
Trong cả phòng ăn riêng, chắc chỉ có mình Thương Tòng Chi là thật sự ăn được.
Lương Chiếu Nguyên bị cấm sóng cùng với người đại diện của anh ta căn bản không nuốt nổi cơm.
Lúc rời khỏi nhà hàng.
Lương Chiếu Nguyên vẫn theo sau Thương Tòng Chi, muốn mở lời cầu xin thêm một lần nữa.
Bỗng dưng.
Bước chân Thương Tòng Chi khựng lại.
Cô vừa đúng đứng trên bậc cầu thang gỗ, mà phía dưới là một nhóm người đang từ cửa chính đi vào.
Đập vào mắt chính là Mục Tinh Lan đang được vây quanh ở vị trí trung tâm. Gương mặt tuấn tú của anh vẫn giữ nét điềm đạm, ôn hòa như mọi khi. Tất nhiên giờ phút này, điều khiến Thương Tòng Chi chú ý hơn cả chính là người phụ nữ yểu điệu, dịu dàng đi cạnh anh, Tống Yên.
Vừa bước xuống giường cô xong đã vội vã đến hẹn hò với người đàn bà âm thầm chơi xấu cô?
Thương Tòng Chi hoàn toàn phớt lờ đám người đi sau Mục Tinh Lan.
Đôi mắt đào hoa nheo lại, cô nghiêng người tựa vào tay vịn cầu thang, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chẳng lẽ là vì bình thường cô tỏ ra quá hiền lành, dịu dàng, rộng lượng nên Tống Yên mới tưởng cô dễ bắt nạt?
Hay là do gương mặt cô quá giống một tiên nữ không vướng bụi trần, khiến cô ta tưởng tiên nữ thì không có lửa giận?
Thương Tòng Chi duỗi đôi bàn tay trắng trẻo thon dài, ngắm nghía vài giây rồi khẽ lẩm bẩm: “Dùng tay đánh người thì hơi đau thật.”
Hơn nữa, còn dính cả kem nền lên tay nữa.
Đó là kinh nghiệm sau khi cô từng tát Trầm Đàn Ninh lần trước.
Người đứng gần cô nhất là Tô Liễm nghe rõ ràng từng chữ, suýt nữa phát điên tại chỗ: “Đừng, đừng, đừng ra tay đấy nhé!”
Đây là nơi công cộng đó!
Lần trước ra tay ít ra còn ở trong hậu trường, không có mấy ai, xóa camera là xong. Còn lần này ở ngay sảnh chính nhà hàng, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, chẳng lẽ bảo mấy khách hàng vô tội xóa ký ức trong đầu?
Chưa kịp cản đã thấy Thương Tòng Chi mang giày cao gót lộc cộc bước tới.
Còn nhẹ giọng dỗ dành anh ấy một câu: “Yên tâm, em chắc chắn không đánh người đâu.”
Nhìn bóng dáng yêu kiều uyển chuyển kia, Tô Liễm vỗ trán, vội vã đuổi theo.
Mẹ nó chứ, nhìn cái dáng đi chuẩn bị gây chuyện kia, anh ấy yên tâm mới là lạ!
Nhưng Lương Chiếu Nguyên lại cảm nhận rõ ràng, cô hoàn toàn nghiêm túc.
Tô Liễm thấy cô bắt đầu ăn tiếp, liền thay mặt cô nói: “Thật ra lần xử lý khủng hoảng này sai lầm lớn nhất của các người, chính là để dây dưa đến Chi Chi nhà chúng tôi. Trong giới, ai có chút quan hệ đều biết rõ, Chi Chi không ngại bị bôi nhọ, nhưng nếu chạm đến ranh giới cuối cùng của em ấy...”
Anh ấy không nói tiếp, nhưng ý tứ quá rõ ràng, nếu vượt qua giới hạn thì không chỉ đơn giản là bị phong sát.
Thương Tòng Chi thong thả nói thêm một câu: “Anh đó, chỉ là vật hy sinh thôi.”
Lương Chiếu Nguyên và quản lý liếc nhìn nhau.
Cả hai đều hoảng loạn.
Cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra một câu: “Là... Là cô Tống từng nhắc đến.”
Lương Chiếu Nguyên vẫn tin Tống Yên không hại anh ta, mà là do chính anh ta tự làm hỏng mọi chuyện.
Biểu cảm hờ hững trên gương mặt Thương Tòng Chi thoáng chững lại vài giây: “Tống Yên?”
Thấy Lương Chiếu Nguyên gật đầu.
Thương Tòng Chi khẽ trầm ngâm, thì ra là cô ta.
Xem ra, Tống Yên là người thù rất dai.
Trước kia gây chút rắc rối vặt thì thôi đi, giờ đến cả loại tin đồn ghê tởm này cũng dám đổ lên đầu cô, Thương Tòng Chi siết chặt đầu ngón tay đang cầm đũa.
Không có bất cứ bằng chứng nào, cho dù biết Tống Yên đứng sau chơi trò bẩn, bọn họ cũng chẳng làm gì được cô ta.
Tô Liễm có hơi khó xử.
Nhưng Thương Tòng Chi phản ứng còn nhanh hơn cả Tô Liễm, như lơ đãng hỏi: “Cô gái trong đoạn video kia là bạn gái anh?”
“Không phải, chỉ là một fan thôi, đuổi theo tôi đến tận nhà vệ sinh để quyến rũ, không thế thì đã chẳng bị quay lại.”
Thương Tòng Chi liếc nhìn Tô Liễm.
Cả hai cùng nhìn thấy chung một ý nghĩ trong mắt đối phương: Tên ngu này không xử thì còn xử ai?
Cô cũng chẳng vội. Ăn xong bữa cơm, thong thả nhắn tin cho Mục Minh Triệt, nhờ anh ta điều tra một người.
Chuyện điều tra người, chẳng ai chuyên nghiệp hơn anh ta cả.
Trong cả phòng ăn riêng, chắc chỉ có mình Thương Tòng Chi là thật sự ăn được.
Lương Chiếu Nguyên bị cấm sóng cùng với người đại diện của anh ta căn bản không nuốt nổi cơm.
Lúc rời khỏi nhà hàng.
Lương Chiếu Nguyên vẫn theo sau Thương Tòng Chi, muốn mở lời cầu xin thêm một lần nữa.
Bỗng dưng.
Bước chân Thương Tòng Chi khựng lại.
Đập vào mắt chính là Mục Tinh Lan đang được vây quanh ở vị trí trung tâm. Gương mặt tuấn tú của anh vẫn giữ nét điềm đạm, ôn hòa như mọi khi. Tất nhiên giờ phút này, điều khiến Thương Tòng Chi chú ý hơn cả chính là người phụ nữ yểu điệu, dịu dàng đi cạnh anh, Tống Yên.
Vừa bước xuống giường cô xong đã vội vã đến hẹn hò với người đàn bà âm thầm chơi xấu cô?
Thương Tòng Chi hoàn toàn phớt lờ đám người đi sau Mục Tinh Lan.
Đôi mắt đào hoa nheo lại, cô nghiêng người tựa vào tay vịn cầu thang, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chẳng lẽ là vì bình thường cô tỏ ra quá hiền lành, dịu dàng, rộng lượng nên Tống Yên mới tưởng cô dễ bắt nạt?
Hay là do gương mặt cô quá giống một tiên nữ không vướng bụi trần, khiến cô ta tưởng tiên nữ thì không có lửa giận?
Thương Tòng Chi duỗi đôi bàn tay trắng trẻo thon dài, ngắm nghía vài giây rồi khẽ lẩm bẩm: “Dùng tay đánh người thì hơi đau thật.”
Hơn nữa, còn dính cả kem nền lên tay nữa.
Đó là kinh nghiệm sau khi cô từng tát Trầm Đàn Ninh lần trước.
Người đứng gần cô nhất là Tô Liễm nghe rõ ràng từng chữ, suýt nữa phát điên tại chỗ: “Đừng, đừng, đừng ra tay đấy nhé!”
Đây là nơi công cộng đó!
Lần trước ra tay ít ra còn ở trong hậu trường, không có mấy ai, xóa camera là xong. Còn lần này ở ngay sảnh chính nhà hàng, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, chẳng lẽ bảo mấy khách hàng vô tội xóa ký ức trong đầu?
Chưa kịp cản đã thấy Thương Tòng Chi mang giày cao gót lộc cộc bước tới.
Còn nhẹ giọng dỗ dành anh ấy một câu: “Yên tâm, em chắc chắn không đánh người đâu.”
Nhìn bóng dáng yêu kiều uyển chuyển kia, Tô Liễm vỗ trán, vội vã đuổi theo.
Mẹ nó chứ, nhìn cái dáng đi chuẩn bị gây chuyện kia, anh ấy yên tâm mới là lạ!
2
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
