TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 43: Kích cỡ chúng ta không hợp

Dù sao thì đã ngủ một lần rồi, thêm lần nữa, hai lần, ba lần hay trăm lần cũng đâu khác gì.

Cho nên đừng mơ tưởng viển vông Mục Tinh Lan sẽ động lòng với cô nữa.

Hai mươi năm qua, anh luôn xem cô là em gái, sao có thể chỉ trong một năm ngắn ngủi lại thay đổi?

Huống hồ, lần trước trong thư phòng, chính miệng anh còn nói với bố, anh chỉ xem cô là em gái.

Thương Tòng Chi quấn chiếc áo vest của anh, ngẩng mắt lên nhìn: “Không phải em.”

Mục Tinh Lan thấy thái độ cô lãnh đạm, không hề mang theo cảm xúc gì. Ánh mắt anh hơi tối lại, rồi bất ngờ cúi người bế cô lên, bước thẳng về phía phòng ngủ.

Thương Tòng Chi hoảng hốt. Sắp tới cửa, một bàn tay nhỏ lạnh buốt thò ra khỏi áo khoác, cô cắn môi: “Em không muốn.”

Mục Tinh Lan cúi mắt nhìn cô, không nói gì.

Từ chối chuyện vợ chồng, xét theo lý thì không hợp.

Lông mi Thương Tòng Chi run lên, cố kiếm cớ: “Em không thoải mái. Kích cỡ chúng ta không hợp.”

Mục Tinh Lan cúi người đặt cô lên chiếc giường to trong phòng, lòng bàn tay chống bên má cô, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi bật ra ba chữ: “Không hợp à?”

Anh dĩ nhiên biết cô đang ám chỉ chuyện gì.

Thương Tòng Chi nuốt nước bọt, bị ánh mắt trong veo như có thể nhìn thấu mọi thứ của anh nhìn chằm chằm, lòng hơi rối loạn. Giờ bị anh dồn ép sát rạt, đầu óc càng loạn thành một mớ, cô nghiêng mặt không dám nhìn: “Đúng vậy, không hợp.”

Mục Tinh Lan thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng loạn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà phản bác anh. Anh bất lực, cũng có chút đau lòng.

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào gò má lạnh lẽo của cô: “Không chạm vào em nữa, ngủ đi.”

Nói rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng anh dần biến mất sau cánh cửa, chờ đến khi tiếng nước trong phòng vang lên, Thương Tòng Chi mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như mất hết sức lực mà ngã tựa lên gối đầu giường.

Chưa kịp bình tĩnh lại.

Điện thoại dưới gối đột nhiên rung lên mấy cái. Cô lấy điện thoại ra, tiện thể muốn xem tình hình trên Weibo như thế nào rồi.

Ai ngờ, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Tô Liễm gửi từ nửa tiếng trước:

[Tự nhiên nhớ ra, tháng trước anh có bảo Tiểu Đường bỏ vào ngăn kéo bàn trang điểm của em một hộp bαo ©αo sυ, chỗ để máy sấy tóc đó, loại siêu mỏng size lớn, nhớ chú ý an toàn nhé.]

Từ sau khi biết mối quan hệ giữa Thương Tòng Chi và Mục Tổng không hề đơn giản, người đại diện lo chuyện bao đồng Tô Liễm bắt đầu chuẩn bị đủ thứ cho cô nghệ sĩ dễ khiến người ta đau đầu này.

Kể cả dụng cụ kế hoạch hóa.

Không ngờ, cái kích cỡ anh ấy chọn lại đúng y như của Mục Tinh Lan.

Thương Tòng Chi nhìn tin nhắn, môi đỏ khẽ mím thành một đường thẳng.

Ra rồi.

Thủ phạm chính là người quản lý lo chuyện bao đồng Tô Liễm.

Ngón tay trắng ngần xoa nhẹ trán, Thương Tòng Chi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện có nên đổi người đại diện hay không.

Tất nhiên, còn chưa nghĩ xong có nên đổi hay không.

Thì từ trong phòng tắm, giọng nói trầm thấp của Mục Tinh Lan đã vang lên: “Chi Chi.”

Không thể phủ nhận, giọng nói của anh thật sự quá đỗi dễ nghe, còn rất có từ tính.

Xuyên qua lớp kính mờ, Thương Tòng Chi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang, lờ mờ thấy thân hình cao ráo mạnh mẽ của người đàn ông bên trong.

Tim khẽ loạn nhịp.

Cô vội dời mắt đi, bàn chân trắng như ngọc bất ngờ đạp một phát vào chăn, làu bàu đầy tức giận: “Gọi cái gì mà gọi!”

Tuyệt đối không thể để sắc đẹp làm cho mê muội!

Mục Tinh Lan bình thản như không: “Anh đã bảo trợ lý Tần mang đến một bộ quần áo, em ra ngoài lấy đi.”

Dừng một chút, anh bổ sung: “Nhớ mặc tử tế vào.”

“Không cần anh dặn.” Thương Tòng Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, chẳng lẽ cô lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra gặp người ta chắc?

Cô vứt chiếc áo vest của Mục Tinh Lan lên sofa rồi thay bộ váy ngủ lụa cô vẫn quen mặc mỗi tối vốn đã được đặt sẵn trên giường. Trước khi ra ngoài, cô còn khoác thêm một chiếc khăn choàng để che đi bờ vai trần.

Trợ lý Tần hoàn toàn không dám nhìn cô, cúi gằm đầu đưa túi giấy qua, chỉ thấp giọng dặn một câu: “Hai giờ chiều có hội nghị quốc tế, cô nhớ nhắc Mục Tổng một tiếng.”

Nhìn bóng dáng vội vã nhấn thang máy đi xuống. Thương Tòng Chi khẽ tặc lưỡi một tiếng.

Người không biết còn tưởng cô là mãnh thú gì đó, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Cánh cửa phòng tắm khẽ hé mở. Thương Tòng Chi đưa một bàn tay trắng như ngọc vào, đầu ngón tay móc theo túi giấy: “Của anh.”

“Mặc đồ vào rồi thì mau đi đi.”

“Ban ngày ban mặt, anh đi làm còn chó thì không à?”

“Chi Chi.” Giọng người đàn ông mang ý cảnh cáo, ngón tay nhẹ bóp lấy tay cô một cái.

Thương Tòng Chi giật nảy mình, vội vàng rụt tay về.

2

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.