0 chữ
Chương 31
Chương 32: Bị cái danh “anh em” trói buộc
Việc Thương Tòng Chi bỏ nhà đi cả năm trời, trong mắt các bậc trưởng bối chẳng có gì là bí mật.
Mục Tinh Lan vuốt ngón tay dọc theo thành ly nóng hổi, đến khi nghe thấy từ chia tay, một chút trà sánh ra ngoài.
Dường như anh lại hoàn toàn không nhận ra.
“Không được.”
Một lúc lâu sau anh mới cất tiếng, cũng là câu đầu tiên từ khi bước vào thư phòng, giọng trầm và lành lạnh: “Con đã cưới Chi Chi về nhà thì phải có trách nhiệm với em ấy.”
Nếu chia tay, chẳng phải đi ngược lại với ý định ban đầu của anh hay sao?
Mục Hoài khẽ nhíu mày: “Hôn nhân không phải chỉ là chuyện trách nhiệm.”
Thấy con trai im lặng, ông dịu giọng nói tiếp: “Nếu con chỉ xem con bé là em gái thì sớm trả lại cho nhà họ Thương đi, đừng để đến lúc đó hai bên trở mặt.”
Mục Tinh Lan trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới khẽ thừa nhận: “Đúng là từng xem em ấy như em gái, nhưng đó là trước khi cưới.”
Trong đầu anh hiện lên cảnh rung động bất ngờ ở sân bay ban sáng.
Một cảm xúc xa lạ chưa từng có.
Trước kia, khi cô còn nhỏ, anh chỉ coi cô là đứa trẻ, nhưng bây giờ anh lại bắt đầu có những ham muốn đàn ông dành cho phụ nữ, cảm giác chân thực, rõ ràng.
Cô bé con từng lon ton theo sau anh làm nũng ngày nào, giờ đã trưởng thành rồi.
Hai bố con nhìn nhau không nói gì.
Bỗng nhiên.
Một tiếng động lớn vọng đến từ ngoài hành lang.
Tiếp đó là tiếng thảng thốt của người giúp việc: “Chi Chi!”
Gương mặt điềm tĩnh thường ngày của Mục Tinh Lan bỗng chốc biến sắc, thậm chí còn không kịp nói với Mục Hoài một lời, lập tức rảo bước lao ra khỏi thư phòng.
Mục Tinh Lan từ khi sinh ra đã mang trên mình trọng trách người thừa kế nhà họ Mục, từ nhỏ đã được rèn rũa thành người điềm đạm, lý trí. Lớn lên lại càng giỏi kiềm chế cảm xúc, chưa từng để lộ ra ngoài. Mục Hoài vốn đã quen với sự chững chạc kín đáo của con trai, hiếm khi thấy anh bối rối đến mức này.
Đèn hành lang vàng dịu, yên tĩnh.
Trên cầu thang gỗ khắc hoa văn cổ điển, Thương Tòng Chi đang được dì giúp việc đỡ dậy.
Cô dựa người vào dì, cơ thể mảnh mai có phần nghiêng lệch. Có lẽ là đau quá nên đôi môi vốn luôn hồng hào nay mím chặt, sắc mặt nhợt nhạt đi mấy phần.
Mục Tinh Lan vừa bước ra khỏi thư phòng đã thấy cảnh tượng này.
Anh lập tức cúi xuống, vòng tay ôm ngang lấy cô gái vừa mới đứng vững: “Ngã ở đâu vậy?”
“Gọi bác sĩ gia đình đến ngay!”
“Vâng!”
Dì giúp việc cuống quýt làm theo.
Tại biệt thự nhà họ Mục, từ lâu đã có cả một đội ngũ y tế túc trực. Sau khi Mục Tinh Lan bế cô về phòng, bác sĩ cũng gần như đến ngay lập tức.
Thương Tòng Chi đau đến mức hít một hơi lạnh, nhưng lần này cô không như trước, mềm mại tựa hẳn vào lòng anh, mà ngược lại, cả người khẽ căng lên, không muốn dựa vào anh chút nào.
“Chỉ là trật mắt cá chân thôi, đừng báo với ông bà.”
Hai cụ vừa mới đi ngủ.
Mục Tinh Lan không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào chỗ mắt cá chân đã sưng tấy của cô.
Bàn chân trắng trẻo thanh tú giờ sưng vù đến mức trông khá dọa người.
“Đau không?” Mục Tinh Lan ấn nhẹ vào chỗ xương mắt cá chân.
“Không đau.”
Từ góc độ của Thương Tòng Chi, cô có thể nhìn rõ hình ảnh Mục Tinh Lan đang nửa quỳ dưới chân mình, những ngón tay thon dài đỡ lấy cổ chân cô, trong mắt là sự lo lắng không hề che giấu.
Theo một nghĩa nào đó, Mục Tinh Lan thật sự rất tốt với cô.
Từ nhỏ đến lớn đều yêu chiều, cưng nựng cô, nâng niu như báu vật, đến mức khi bắt đầu biết yêu, cô đã tin chắc Mục Tinh Lan không phải không có tình cảm với cô, chỉ là bị cái danh “anh em” trói buộc mà thôi.
Chuyện say rượu một năm trước là lần cuối cùng cô thử thăm dò anh, nhưng không ngờ sau đó anh lại trực tiếp tuyên bố với cả nhà sẽ cưới cô.
Ánh mắt Thương Tòng Chi dừng lại trên đường nét gương mặt tuấn tú, thanh tú như họa của người đàn ông ấy, đầu ngón tay co nhẹ bên hông khẽ động.
Không ai biết khi Mục Tinh Lan nói sẽ cưới cô, cô đã vui đến mức nào.
Không phải vì cuối cùng cũng được gả cho Mục Tinh Lan như ý nguyện, mà là cô ngỡ rằng anh yêu cô. Là tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ, chứ không phải kiểu anh trai thương em gái.
Việc rời nhà sau hôn lễ, cũng là do một cơ duyên mà cô nhận ra được lòng anh.
Anh không yêu cô.
Tất cả những điều tốt đẹp anh dành cho cô chỉ là do thói quen hình thành từ nhỏ đến lớn mà thôi.
Bác sĩ riêng của nhà họ Mục rất giỏi. Quả thật chỉ là bong gân, sau khi thoa rượu thuốc xong, Thương Tòng Chi cảm thấy bớt đau hẳn.
Mục Tinh Lan vuốt ngón tay dọc theo thành ly nóng hổi, đến khi nghe thấy từ chia tay, một chút trà sánh ra ngoài.
Dường như anh lại hoàn toàn không nhận ra.
“Không được.”
Một lúc lâu sau anh mới cất tiếng, cũng là câu đầu tiên từ khi bước vào thư phòng, giọng trầm và lành lạnh: “Con đã cưới Chi Chi về nhà thì phải có trách nhiệm với em ấy.”
Nếu chia tay, chẳng phải đi ngược lại với ý định ban đầu của anh hay sao?
Mục Hoài khẽ nhíu mày: “Hôn nhân không phải chỉ là chuyện trách nhiệm.”
Thấy con trai im lặng, ông dịu giọng nói tiếp: “Nếu con chỉ xem con bé là em gái thì sớm trả lại cho nhà họ Thương đi, đừng để đến lúc đó hai bên trở mặt.”
Mục Tinh Lan trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới khẽ thừa nhận: “Đúng là từng xem em ấy như em gái, nhưng đó là trước khi cưới.”
Một cảm xúc xa lạ chưa từng có.
Trước kia, khi cô còn nhỏ, anh chỉ coi cô là đứa trẻ, nhưng bây giờ anh lại bắt đầu có những ham muốn đàn ông dành cho phụ nữ, cảm giác chân thực, rõ ràng.
Cô bé con từng lon ton theo sau anh làm nũng ngày nào, giờ đã trưởng thành rồi.
Hai bố con nhìn nhau không nói gì.
Bỗng nhiên.
Một tiếng động lớn vọng đến từ ngoài hành lang.
Tiếp đó là tiếng thảng thốt của người giúp việc: “Chi Chi!”
Gương mặt điềm tĩnh thường ngày của Mục Tinh Lan bỗng chốc biến sắc, thậm chí còn không kịp nói với Mục Hoài một lời, lập tức rảo bước lao ra khỏi thư phòng.
Mục Tinh Lan từ khi sinh ra đã mang trên mình trọng trách người thừa kế nhà họ Mục, từ nhỏ đã được rèn rũa thành người điềm đạm, lý trí. Lớn lên lại càng giỏi kiềm chế cảm xúc, chưa từng để lộ ra ngoài. Mục Hoài vốn đã quen với sự chững chạc kín đáo của con trai, hiếm khi thấy anh bối rối đến mức này.
Trên cầu thang gỗ khắc hoa văn cổ điển, Thương Tòng Chi đang được dì giúp việc đỡ dậy.
Cô dựa người vào dì, cơ thể mảnh mai có phần nghiêng lệch. Có lẽ là đau quá nên đôi môi vốn luôn hồng hào nay mím chặt, sắc mặt nhợt nhạt đi mấy phần.
Mục Tinh Lan vừa bước ra khỏi thư phòng đã thấy cảnh tượng này.
Anh lập tức cúi xuống, vòng tay ôm ngang lấy cô gái vừa mới đứng vững: “Ngã ở đâu vậy?”
“Gọi bác sĩ gia đình đến ngay!”
“Vâng!”
Dì giúp việc cuống quýt làm theo.
Tại biệt thự nhà họ Mục, từ lâu đã có cả một đội ngũ y tế túc trực. Sau khi Mục Tinh Lan bế cô về phòng, bác sĩ cũng gần như đến ngay lập tức.
Thương Tòng Chi đau đến mức hít một hơi lạnh, nhưng lần này cô không như trước, mềm mại tựa hẳn vào lòng anh, mà ngược lại, cả người khẽ căng lên, không muốn dựa vào anh chút nào.
Hai cụ vừa mới đi ngủ.
Mục Tinh Lan không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào chỗ mắt cá chân đã sưng tấy của cô.
Bàn chân trắng trẻo thanh tú giờ sưng vù đến mức trông khá dọa người.
“Đau không?” Mục Tinh Lan ấn nhẹ vào chỗ xương mắt cá chân.
“Không đau.”
Từ góc độ của Thương Tòng Chi, cô có thể nhìn rõ hình ảnh Mục Tinh Lan đang nửa quỳ dưới chân mình, những ngón tay thon dài đỡ lấy cổ chân cô, trong mắt là sự lo lắng không hề che giấu.
Theo một nghĩa nào đó, Mục Tinh Lan thật sự rất tốt với cô.
Từ nhỏ đến lớn đều yêu chiều, cưng nựng cô, nâng niu như báu vật, đến mức khi bắt đầu biết yêu, cô đã tin chắc Mục Tinh Lan không phải không có tình cảm với cô, chỉ là bị cái danh “anh em” trói buộc mà thôi.
Chuyện say rượu một năm trước là lần cuối cùng cô thử thăm dò anh, nhưng không ngờ sau đó anh lại trực tiếp tuyên bố với cả nhà sẽ cưới cô.
Ánh mắt Thương Tòng Chi dừng lại trên đường nét gương mặt tuấn tú, thanh tú như họa của người đàn ông ấy, đầu ngón tay co nhẹ bên hông khẽ động.
Không ai biết khi Mục Tinh Lan nói sẽ cưới cô, cô đã vui đến mức nào.
Không phải vì cuối cùng cũng được gả cho Mục Tinh Lan như ý nguyện, mà là cô ngỡ rằng anh yêu cô. Là tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ, chứ không phải kiểu anh trai thương em gái.
Việc rời nhà sau hôn lễ, cũng là do một cơ duyên mà cô nhận ra được lòng anh.
Anh không yêu cô.
Tất cả những điều tốt đẹp anh dành cho cô chỉ là do thói quen hình thành từ nhỏ đến lớn mà thôi.
Bác sĩ riêng của nhà họ Mục rất giỏi. Quả thật chỉ là bong gân, sau khi thoa rượu thuốc xong, Thương Tòng Chi cảm thấy bớt đau hẳn.
5
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
