0 chữ
Chương 32
Chương 33: Không thể tức giận vì một con chó được
Nửa tiếng sau.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Mục Tinh Lan day nhẹ ấn đường, cố giữ bình tĩnh: “Chi Chi, em bao nhiêu tuổi rồi mà xuống cầu thang còn có thể trượt chân?”
“Hồi nhỏ chẳng phải đã dạy em rồi sao? Xuống cầu thang phải vịn tay vào.”
Hàng mi dài của Thương Tòng Chi cụp xuống, giọng hơi lành lạnh: “Em biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Rõ ràng là lời xin lỗi rất thành khẩn.
Nhưng không hiểu sao, Mục Tinh Lan lại nghe ra một chút miễn cưỡng.
Anh còn định nói thêm gì đó thì Thương Tòng Chi bỗng ngẩng đầu, chuyển chủ đề: “Em muốn tắm.”
“...”
Còn biết làm gì nữa?
Chỉ có thể bế cô đi tắm.
Mục Tinh Lan mở nước nóng, đứng bên bồn tắm phủ hơi nước lờ mờ: “Em tự tắm được không?”
Mắt cá chân của Thương Tòng Chi vẫn còn sưng nhẹ, không thể đi lại được, nhưng việc tắm rửa thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Cô ngẩng mắt, hàng mi khẽ rung, đôi môi đã lấy lại sắc hồng khẽ cong lên, giọng lành lạnh: “Sao, anh còn định giúp em tắm nữa à?”
Thương Tòng Chi vốn có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, lúc này dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng tắm, gương mặt nghiêng tỏa ra ánh sáng trắng dịu như men sứ, chẳng khác gì một búp bê tinh xảo. Rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lùng vừa sắc sảo.
Không ngờ được rằng, Mục Tinh Lan nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ cởi khuy áo sơ mi, xắn tay áo lên: “Cũng được thôi.”
Thấy anh còn định tháo cả đồng hồ ra.
Nét cười trên môi Thương Tòng Chi lập tức cứng lại, cuối cùng không nhịn được nổi cáu, chỉ thẳng ra cửa phòng tắm: “Cảm ơn, nhưng em không có hứng với mấy trò cấm kỵ đâu.”
“Mau ra ngoài!”
Cô không đời nào để tên khốn này giở trò sàm sỡ. Ăn đậu hũ xong lại còn chùi mép nói xem cô như em gái.
Ha, đồ đàn ông khốn nạn!
“Được rồi.” Thấy cô bắt đầu tức giận, môi mỏng của Mục Tinh Lan cuối cùng cũng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Còn tưởng cú ngã lúc nãy làm hỏng mất cái đầu nhỏ của cô rồi.
Thương Tòng Chi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, khẽ nhắm mắt, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Không thể tức giận vì một con chó được.
...
Khi Thương Tòng Chi tắm xong đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Lúc này Mục Tinh Lan đã tắm rửa xong ở phòng khách, bước nhanh đến bế cô trở lại giường.
Mái tóc đen mềm mượt theo động tác của cô mà trượt xuống, vương trên cánh tay Mục Tinh Lan. Qua lớp áo choàng ngủ mỏng tang, những sợi tóc ấy lướt qua da thịt, khiến người ta cảm thấy tê tê râm ran.
Khi anh cúi người đặt cô xuống giường.
Mùi hương ngọt ngào độc quyền của cô gái ấy len lỏi vào từng kẽ hở, khiến cánh tay người đàn ông khẽ siết lại theo bản năng.
Ngay sau đó.
Thương Tòng Chi lập tức lăn khỏi lòng anh, trườn vào trong giường, kéo chăn trùm kín người, ra hiệu muốn đi thì đi, cô muốn ngủ.
Rõ ràng là xem anh như công cụ vận chuyển, dùng xong thì đá đi.
Mục Tinh Lan bị hành động của cô chọc cho bật cười.
Thương Tòng Chi nghe thấy tiếng cười trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông, bèn đưa tay bịt tai, giọng điệu có phần cáu kỉnh: “Giữa đêm cười cái gì? Dọa ma đấy à? Tắt đèn ngủ đi.”
“Giận dỗi gì thế?”
Đèn phòng bị tắt.
Mục Tinh Lan nghiêng đầu liếc sang, lờ mờ thấy dáng ngủ quay lưng về phía anh của Thương Tòng Chi, có vẻ không đúng tư thế, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy vai cô định điều chỉnh lại.
“Anh đừng có chạm vào em.” Thương Tòng Chi lập tức hất tay anh ra, cả người gần như dán chặt vào tường.
Dù Mục Tinh Lan vốn điềm đạm, trầm ổn đến đâu, cũng không khỏi nhíu mày khi thấy dáng vẻ chán ghét ra mặt của cô.
Giọng anh trầm xuống, mang theo chút nghiêm khắc, vòng tay qua eo cô, lòng bàn tay đặt vào phần eo dưới mảnh mai của cô gái: “Lại muốn bị dạy dỗ rồi đúng không?”
Khoảng cách gần sát. Thương Tòng Chi có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng sinh lý của anh.
Đôi mắt cô bỗng mở ra, ngồi bật dậy trên giường.
Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, giễu cợt: “Mục Tinh Lan, anh đối với em gái cũng cứng lên được? Anh có bệnh à?”
Mục Tinh Lan: “...”
Sao vào miệng cô anh lại thành anh trai nữa rồi.
Bây giờ cô là vợ anh. Có phản ứng với vợ mình không phải là chuyện bình thường à? Anh cũng là đàn ông bình thường.
Đã cưới rồi thì đương nhiên không định coi cô là em gái, lại càng không định để cô sống cảnh góa bụa. Dù gì thì quan hệ vợ chồng cũng cần tiến triển về mọi mặt. Chỉ không ngờ, cô lại phản ứng dữ dội đến thế.
Là vì không thích anh sao?
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Mục Tinh Lan day nhẹ ấn đường, cố giữ bình tĩnh: “Chi Chi, em bao nhiêu tuổi rồi mà xuống cầu thang còn có thể trượt chân?”
“Hồi nhỏ chẳng phải đã dạy em rồi sao? Xuống cầu thang phải vịn tay vào.”
Hàng mi dài của Thương Tòng Chi cụp xuống, giọng hơi lành lạnh: “Em biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Rõ ràng là lời xin lỗi rất thành khẩn.
Nhưng không hiểu sao, Mục Tinh Lan lại nghe ra một chút miễn cưỡng.
Anh còn định nói thêm gì đó thì Thương Tòng Chi bỗng ngẩng đầu, chuyển chủ đề: “Em muốn tắm.”
“...”
Còn biết làm gì nữa?
Chỉ có thể bế cô đi tắm.
Mục Tinh Lan mở nước nóng, đứng bên bồn tắm phủ hơi nước lờ mờ: “Em tự tắm được không?”
Mắt cá chân của Thương Tòng Chi vẫn còn sưng nhẹ, không thể đi lại được, nhưng việc tắm rửa thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Thương Tòng Chi vốn có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, lúc này dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng tắm, gương mặt nghiêng tỏa ra ánh sáng trắng dịu như men sứ, chẳng khác gì một búp bê tinh xảo. Rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lùng vừa sắc sảo.
Không ngờ được rằng, Mục Tinh Lan nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ cởi khuy áo sơ mi, xắn tay áo lên: “Cũng được thôi.”
Thấy anh còn định tháo cả đồng hồ ra.
Nét cười trên môi Thương Tòng Chi lập tức cứng lại, cuối cùng không nhịn được nổi cáu, chỉ thẳng ra cửa phòng tắm: “Cảm ơn, nhưng em không có hứng với mấy trò cấm kỵ đâu.”
“Mau ra ngoài!”
Cô không đời nào để tên khốn này giở trò sàm sỡ. Ăn đậu hũ xong lại còn chùi mép nói xem cô như em gái.
“Được rồi.” Thấy cô bắt đầu tức giận, môi mỏng của Mục Tinh Lan cuối cùng cũng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Còn tưởng cú ngã lúc nãy làm hỏng mất cái đầu nhỏ của cô rồi.
Thương Tòng Chi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, khẽ nhắm mắt, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Không thể tức giận vì một con chó được.
...
Khi Thương Tòng Chi tắm xong đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Lúc này Mục Tinh Lan đã tắm rửa xong ở phòng khách, bước nhanh đến bế cô trở lại giường.
Mái tóc đen mềm mượt theo động tác của cô mà trượt xuống, vương trên cánh tay Mục Tinh Lan. Qua lớp áo choàng ngủ mỏng tang, những sợi tóc ấy lướt qua da thịt, khiến người ta cảm thấy tê tê râm ran.
Khi anh cúi người đặt cô xuống giường.
Mùi hương ngọt ngào độc quyền của cô gái ấy len lỏi vào từng kẽ hở, khiến cánh tay người đàn ông khẽ siết lại theo bản năng.
Thương Tòng Chi lập tức lăn khỏi lòng anh, trườn vào trong giường, kéo chăn trùm kín người, ra hiệu muốn đi thì đi, cô muốn ngủ.
Rõ ràng là xem anh như công cụ vận chuyển, dùng xong thì đá đi.
Mục Tinh Lan bị hành động của cô chọc cho bật cười.
Thương Tòng Chi nghe thấy tiếng cười trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông, bèn đưa tay bịt tai, giọng điệu có phần cáu kỉnh: “Giữa đêm cười cái gì? Dọa ma đấy à? Tắt đèn ngủ đi.”
“Giận dỗi gì thế?”
Đèn phòng bị tắt.
Mục Tinh Lan nghiêng đầu liếc sang, lờ mờ thấy dáng ngủ quay lưng về phía anh của Thương Tòng Chi, có vẻ không đúng tư thế, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy vai cô định điều chỉnh lại.
“Anh đừng có chạm vào em.” Thương Tòng Chi lập tức hất tay anh ra, cả người gần như dán chặt vào tường.
Dù Mục Tinh Lan vốn điềm đạm, trầm ổn đến đâu, cũng không khỏi nhíu mày khi thấy dáng vẻ chán ghét ra mặt của cô.
Giọng anh trầm xuống, mang theo chút nghiêm khắc, vòng tay qua eo cô, lòng bàn tay đặt vào phần eo dưới mảnh mai của cô gái: “Lại muốn bị dạy dỗ rồi đúng không?”
Khoảng cách gần sát. Thương Tòng Chi có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng sinh lý của anh.
Đôi mắt cô bỗng mở ra, ngồi bật dậy trên giường.
Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, giễu cợt: “Mục Tinh Lan, anh đối với em gái cũng cứng lên được? Anh có bệnh à?”
Mục Tinh Lan: “...”
Sao vào miệng cô anh lại thành anh trai nữa rồi.
Bây giờ cô là vợ anh. Có phản ứng với vợ mình không phải là chuyện bình thường à? Anh cũng là đàn ông bình thường.
Đã cưới rồi thì đương nhiên không định coi cô là em gái, lại càng không định để cô sống cảnh góa bụa. Dù gì thì quan hệ vợ chồng cũng cần tiến triển về mọi mặt. Chỉ không ngờ, cô lại phản ứng dữ dội đến thế.
Là vì không thích anh sao?
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
