TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 31: Người ta có sinh con hay không thì liên quan gì đến bà?

Bị ánh mắt mong mỏi của ông bà dõi theo.

Thương Tòng Chi đang im lặng ăn cơm khẽ nhíu mày.

Càng nhìn cặp mẹ con kia càng thấy chướng mắt, hôm nay đến đây chẳng phải chỉ để làm cô mất vui sao?

Đến ăn một bữa cơm cũng không yên.

Người ta có sinh con hay không thì liên quan gì đến bà?

Cô còn rộng lượng hơn cả đại dương bốn bể đấy!

Cô họ vẫn chưa chịu buông tha, còn che miệng cười trêu: “Hay là Chi Chi đang có rồi cũng nên?”

“Dù sao thì còn trẻ, lại khỏe mạnh, tình cảm cũng tốt, thông thường một năm là cũng gần có rồi đấy.”

Bà cụ nhà họ Mục vừa nghĩ đến chuyện có chắt, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống bụng dưới của Thương Tòng Chi, trên khuôn mặt hiền hậu hiện rõ nét mong chờ: “Chi Chi à...”

Da đầu Thương Tòng Chi như muốn nổ tung.

Mẹ ơi.

Nếu không phải cô biết rõ mình và Mục Tinh Lan kết hôn cả năm trời mà chưa từng có sinh hoạt vợ chồng, chỉ nhìn vào ánh mắt của bà thôi, cô cũng phải hoài nghi mình thật sự có thai mất!

Nhưng mà...

Cô đâu thể hít khí trời mà có thai được.

Tất nhiên, Mục Tinh Lan cũng chẳng thể khiến cô “vượt không gian mà thụ thai”!

Hứa Tịnh Viện lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa: “Chị dâu hồi nhỏ chẳng phải suốt ngày chạy theo anh họ, cứ nói muốn sinh con cho anh ấy sao? Bây giờ cơ hội đến rồi lại không muốn sinh nữa à?”

Ánh mắt Thương Tòng Chi lạnh đi: “Người lớn đang nói chuyện, con nít đừng có xen vào.”

“Hay là muốn bị ăn đòn?”

Con nhỏ đáng ghét này đúng thật chọc trúng điểm yếu của cô rồi.

Điều Thương Tòng Chi ngại nhất chính là chuyện hồi nhỏ mình mắt mù tim mù chạy theo Mục Tinh Lan, đúng chuẩn lịch sử đen tối!

Vậy mà Hứa Tịnh Viện lại cố tình nhắc đến.

Hứa Tịnh Viện mím môi: “Chị dám sao.”

Nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra, Thương Tòng Chi rất có thể dám làm thật.

Tức đến bật khóc rồi chạy đi.

Chủ yếu là sợ bị đánh thật.

Vì hồi nhỏ từng bị Thương Tòng Chi đánh mấy lần rồi.

Cả nhà cô họ lúng túng rời đi.

Cuối cùng người ngoài cũng đi hết.

Trong lòng Thương Tòng Chi vẫn căng như dây đàn, sợ ông bà nội lại bắt đầu chuyện sinh con.

Cô có thể cùng Mục Tinh Lan diễn vai vợ chồng ân ái trước mặt ông bà để làm họ vui, nhưng không thể thật sự sinh cho họ một đứa chắt được.

Cô chỉ muốn sinh con với người mình yêu.

Không muốn đứa bé của mình có bố mẹ chỉ là “vợ chồng trên danh nghĩa”.

Một gia đình như vậy rất bất hạnh.

Bà cụ Mục nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Chi Chi, cháu nói thật với bà đi, có phải tiểu Nguyệt Nha nhà mình đối xử với cháu không tốt?”

Bà cụ nhìn ra được vẻ lưỡng lự của cô cháu dâu.

Mục Tinh Lan đang định lên tiếng giải vây: “Bà nội.”

Nhưng bà cụ cắt ngang ngay: “Cháu đừng nói, để Chi Chi nói.”

Đúng lúc đó, Mục Hoài bước vào, giải vây cho tình hình lúc bấy giờ.

Dù đã có một cậu con trai lớn như Mục Tinh Lan, Mục Hoài vẫn giữ được phong độ lịch lãm, vóc dáng không hề suy giảm, khí chất nho nhã, quý phái nhưng vẫn không kém phần uy nghi.

Vừa vào nhà, nghe thấy chuyện mẹ mình đang thúc sinh cháu, ông chỉ nhàn nhạt nói: “Bố mẹ, cũng muộn rồi, hai người nghỉ sớm đi. Con có chuyện muốn nói riêng với Tinh Lan.”

Ông cụ Mục khẽ than: “Chúng tôi già rồi, quản không nổi nữa, chỉ hy vọng lúc còn sống được bế chắt thôi.”

“Chi Chi, con đưa ông bà về phòng nghỉ. Tinh Lan, theo bố lên thư phòng.”

Mục Hoài từ trước đến nay nói một là một, trong nhà chẳng ai dám phản đối.

Thương Tòng Chi hiếm khi lộ vẻ lo lắng, khẽ liếc nhìn Mục Tinh Lan.

Anh dịu dàng xoa nhẹ mái tóc mượt của cô: “Lát nữa em cứ về ngủ trước.”

Mục Hoài đứng ở tầng hai, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng đó.

Đôi mắt đen như mực cụp xuống, ánh nhìn sâu không thấy đáy, sau đó bình thản quay người đi vào thư phòng.

Bên trong thư phòng, sách được xếp đầy tủ, vừa bước vào là mùi mực giấy dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy lòng dịu lại hẳn.

Mục Hoài thấy con trai vào, chỉ tay về phía sofa ra hiệu ngồi xuống.

Mục Tinh Lan tự tay pha trà, đặt trước mặt ông: “Bố, mời bố dùng trà.”

Hai bố con bắt đầu trò chuyện về tình hình công ty gần đây.

Sau khi bàn xong công việc, Mục Hoài xưa nay không thích vòng vo cũng không nhắc gì chuyện hai ông bà thúc sinh cháu mà đi thẳng vào vấn đề: “Tinh Lan, dạo gần đây bố có gặp bố mẹ vợ con.”

“Họ nói nếu con và Chi Chi vẫn không thể trở thành một cặp vợ chồng thực sự yêu nhau, thì họ sẽ để Chi Chi rời khỏi con.”

Mục Hoài thật ra có thể hiểu được tâm tình của bậc làm bố mẹ.

Ai mà nỡ gả con gái nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cho một cuộc hôn nhân không có tình yêu?

Làm gì có đôi vợ chồng yêu nhau nào mà cả năm trời chẳng gặp mặt lấy một lần?

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.