TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 2.3: Có nhà mà không về, đến căn hộ làm gì?

Chợt phát hiện phong cảnh bên ngoài có vẻ đang đi về phía khu biệt thự ven núi, nơi làm nhà tân hôn của họ, cô lập tức cảnh giác ngồi thẳng dậy: “Đưa tôi về căn hộ trung tâm thành phố!”

Mục Tinh Lan điềm đạm hỏi lại: “Có nhà mà không về, đến căn hộ làm gì?”

Thương Tòng Chi không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Nhà em là căn hộ ở trung tâm thành phố, đến căn hộ chẳng phải là về nhà sao?”

Mục Tinh Lan vốn luôn giỏi kiểm soát cảm xúc, tính cách điềm đạm trầm ổn, tâm tư khó dò, hiếm khi lộ rõ biểu cảm.

Nhưng tối nay, Thương Tòng Chi cứ liên tục nhảy nhót trên giới hạn chịu đựng của anh. Cuối cùng đến lúc này, anh cũng không còn giữ được vẻ điềm tĩnh bên ngoài nữa, ánh mắt trở nên sâu tối: “Một năm rồi, còn chưa chơi chán ngoài kia à?”

Thương Tòng Chi vén mái tóc đen dày xõa trên vai, dáng vẻ rực rỡ và đầy mê hoặc, khẽ nhếch môi: “Bên ngoài vui mà, có bao nhiêu trai trẻ mỗi người một kiểu, cùng đóng phim, cùng chơi đùa, cho em chơi thêm mười năm nữa cũng chưa chán.”

Đôi mắt trong trẻo thường ngày của Mục Tinh Lan lúc này mang thêm vài phần thâm trầm, yên lặng nhìn cô như đang nhìn một đứa trẻ khiến người ta không yên lòng: “Chi Chi, em không hài lòng với cuộc hôn nhân này à?”

Thương Tòng Chi nghiêng đầu, cười vô tội với anh: “Không có mà.”

Nghe là biết đang lấy lệ, lời vừa dứt, không khí trong khoang xe như đông cứng lại.

Lông mày Mục Tinh Lan nhíu chặt hơn, nhất thời im lặng không nói gì.

Mấy ngày nay công việc chất đống, mỗi ngày anh ngủ chưa đến năm tiếng, mà tối nay vừa đúng lúc Mục Minh Triết tới công ty. Là cổ đông lớn thứ hai, Mục Nhị công tử tất nhiên rảnh rỗi là tới "kiểm tra", thực chất là kiếm cớ chơi đùa với anh trai.

Đúng lúc đó Mục Tinh Lan nghe tin Thương Tòng Chi gặp chuyện, liền bỏ hết công việc để đến hỗ trợ, tiện thể "bắt" cô về nhà.

Vậy mà cô lại không hề tỏ vẻ biết ơn, khi nghiêng đầu nhìn anh, còn chú ý thấy hàng chân mày đang nhíu lại của anh, theo thói quen vô thức, cô muốn đưa tay lên giúp anh xoa.

Nhưng mới vừa nhấc tay lên một chút, dường như nghĩ ra điều gì, cô liền thu tay lại như không có chuyện gì.

Mục Tinh Lan gần như không còn duy trì được vẻ ngoài ôn hòa, giọng trầm thấp vang lên từ cổ họng: “Vậy là em không hài lòng với người chồng này?”

“Hay là em đã quên mất chúng ta là vợ chồng?”

Ngón tay Thương Tòng Chi quấn lấy mấy sợi tóc khựng lại một nhịp, giải mã ý trong lời anh, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm anh như cười như không: “Mục Tổng đang nhắc em nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đấy à?”

Khi nói câu đó, đôi giày cao gót đang lơ lửng ở mũi chân cô bỗng được cổ chân linh hoạt hất ra, để lộ ra hai bàn chân trắng như ngọc.

Ngón chân đẹp đẽ như ngọc trai được sơn một lớp sơn màu hồng anh đào, trong không gian mờ tối của khoang xe, đặc biệt yêu mị, quyến rũ.

Đặc biệt là...

Đầu ngón chân không an phận của cô còn lần theo chiếc quần tây thẳng thớm của người đàn ông, lén chui vào trong.

Chậm rãi ma sát làn da ấm nóng của anh, từng chút từng chút một.

Đôi mắt đào hoa của Thương Tòng Chi ánh lên tia khıêυ khí©h và ngạo nghễ, như thể cực kỳ chắc chắn rằng anh sẽ không dám làm gì mình.

Dù sao thì, tư thế rung xe kiểu này đúng là vượt quá giới hạn cho một người đàn ông nho nhã, nghiêm chỉnh.

“Cộng thêm thời gian cởi đồ, chắc mười phút là đủ với Mục Tổng rồi nhỉ?”

Thương Tòng Chi cố ý tính toán thời gian.

“Ừm, vậy thì chúng ta... nhanh gọn dứt khoát.”

Bốn chữ “nhanh gọn dứt khoát” được đôi môi mềm mại đỏ mọng kia cố tình nhấn nhá.

Tài xế phía trước và thư ký Tần Hữu chỉ hận mình không điếc quách cho rồi.

Tại sao lại phải nghe những lời có thể khiến mình bị gϊếŧ người diệt khẩu thế này chứ!

Mục Tinh Lan bình tĩnh nhìn cô làm loạn, giống như một cao tăng thanh tâm quả dục đang ngồi thiền, dẫu bị yêu tinh dụ dỗ cũng không động lòng.

Ngay khi Thương Tòng Chi thấy tên đàn ông giả vờ đứng đắn này thật quá vô vị thì bất ngờ lại nghe giọng anh vang lên, nhàn nhạt: “Hai người xuống xe trước đi.”

Không biết từ lúc nào xe đã dừng hẳn.

Tài xế và Tần Hữu lập tức lao xuống như chạy nạn, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị diệt khẩu thật.

Chuông báo động trong đầu Thương Tòng Chi vang lên dồn dập, vội vàng thu lại mấy ngón chân đang làm loạn, một tay xách đôi giày cao gót định đẩy cửa xe ra, giả vờ mình cũng là “hai người” trong câu nói kia.

Chưa kịp chạm tay vào tay nắm cửa...

“Cạch” Âm thanh nút khóa vang lên rõ ràng, khiến cả người Thương Tòng Chi khẽ run.

Chỉ trong chớp mắt, cửa xe, cửa sổ—tất cả đều bị khóa lại.

Khoang xe rộng rãi lập tức biến thành không gian kín mít, một cảm giác nguy hiểm bị dã thú rình mồi từ từ lan đến.

Cổ tay mềm mại của Thương Tòng Chi khựng lại giữa không trung, cả người quấn trong chiếc khăn choàng khẽ cứng đờ, giống như một con mèo nhỏ nhạy cảm vừa ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Tất cả giác quan đều bị phóng đại đến cực độ.

Thậm chí cô có thể nghe thấy hơi thở từng nhịp đang áp sát sau lưng mình.

Như một lưỡi dao sắc lẹm treo lơ lửng giữa không trung, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống, xoẹt.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.