TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2.2: Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tiên nữ vươn vai bao giờ à?

Thương Tòng Chi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh mà sâu hút kia, cảm giác dễ chịu lúc nãy lập tức biến mất. Cô đưa tay kéo tấm khăn choàng đang rủ xuống cánh tay, quấn chặt lấy mình, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Lông mi khẽ run, cô nghiêng đầu liếc anh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tiên nữ vươn vai bao giờ à?”

Gặp nhau mà không chào hỏi, giả vờ như người xa lạ, thậm chí cô còn không gọi anh là anh trai nữa.

Thái độ ngang ngược ấy của cô khiến Mục Tinh Lan không những không giận, mà còn bật cười: “Chi Chi, ba năm rồi mà em vẫn chưa hết thời kỳ nổi loạn à?”

Từ khi gặp anh, những cảm xúc Thương Tòng Chi luôn giấu kín suýt nữa bị mấy câu này đánh tan.

Cô hiểu rõ "thời kỳ nổi loạn ba năm trước" anh nhắc tới là gì.

Từ nhỏ cô đã được cưng chiều như bảo bối, xinh đẹp, ngoan ngoãn, được người lớn trẻ nhỏ yêu mến. Cô muốn gì cũng có người tìm mọi cách dâng lên tận tay.

Cho đến ba năm trước, khi cô mười tám tuổi, một lần tình cờ thấy Mục Tinh Lan vừa tắm xong trong nhà mình, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ trẻ con, bắt đầu biết yêu và thích anh.

Từ đó, cô không thể xem anh là “anh trai thanh mai trúc mã” nữa.

Cô bắt đầu theo đuổi, muốn giành lấy trái tim anh.

Thế nhưng, khi cô lấy hết can đảm để thổ lộ, Mục Tinh Lan, người trước giờ luôn nuông chiều cô vô điều kiện, lại lần đầu tiên không do dự từ chối: “Chi Chi, em còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là thích.”

Để chứng minh mình không còn nhỏ, cô gái mười tám tuổi liều lĩnh và bốc đồng năm ấy, lén vào tiệm nội y mua một bộ ren gợi cảm nhất, khoác bên ngoài chiếc áo choàng dài chấm gót đến công ty tìm anh.

Cô ngồi lên bàn làm việc lạnh lẽo của Mục Tinh Lan, vốn là nơi cấm dục và nghiêm nghị nhất, từng chút, từng chút một kéo khoá áo xuống: “Anh à, em không còn nhỏ nữa đâu.”

Thoát khỏi dòng ký ức, Thương Tòng Chi nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia, trong lòng có chút cảm xúc khó diễn tả.

Ánh mắt khi ấy của Mục Tinh Lan, cô đã không nhớ rõ. Nhưng phản ứng sau đó của anh cô vẫn nhớ như in.

Thậm chí nhớ đến mức cô cảm thấy cái mông hoàn hảo của mình lúc đó cũng không ngồi yên nổi.

Bởi vì cái gã đàn ông khốn kiếp này trông thì lịch sự nho nhã, gương mặt đàng hoàng nghiêm túc đầy cấm dục, nhưng thực ra không biết đã từng trải bao nhiêu trận mưa gió mới luyện được loại tự chủ như thế. Năm đó bị cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa gợi cảm, non nớt ngon miệng như tiên nữ nhỏ câu dẫn, vậy mà anh vẫn lạnh mặt, nghiêm chỉnh kéo khóa áo khoác gió cho cô, rồi còn đánh vào mông cô một cái, đúng rồi, anh đã đánh vào mông của một cô gái mười tám tuổi!

Thương Tòng Chi thu lại cảm xúc, mỉm cười với anh: “Thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ thường kéo dài từ sáu đến tám năm, Mục Tổng đến cái kiến thức nhỏ này cũng không biết sao?”

Ngón tay trắng trẻo của cô khép lại, nhẹ nhàng đặt dưới cằm suy nghĩ một lúc, bỗng như bừng tỉnh: “Ồ, Mục Tổng rời xa tuổi dậy thì chắc cũng cả chục năm rồi nhỉ, đàn ông già rồi mà, quên cũng dễ hiểu.”

“Là tôi đường đột.”

“Thành thật xin lỗi anh.”

Con gái nhỏ là sinh vật hiểu rõ nhất cách khiến “đàn ông già” tức điên lên.

“Chê anh già?”

Một lúc sau, chất giọng lạnh lạnh của Mục Tinh Lan vang lên trong khoang xe.

Thương Tòng Chi vừa mới dằn vặt anh xong, trong lòng sướиɠ rơn.

Vậy nên khi cô nhạy bén nhận ra trong câu hỏi đó có mùi nguy hiểm, liền giả vờ như không nghe thấy, nhẹ nhàng đánh trống lảng: “Anh định xử lý cái cô Trầm Đàn Ninh đó thế nào?”

Mục Tinh Lan thu hết từng cử động của cô vào mắt, bỗng khẽ cong môi cười nhạt.

Không hiểu sao Thương Tòng Chi lại có cảm giác anh đang cười nhạo mình đánh trống lảng quá vụng về.

Cô vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Mục Tinh Lan hơi hé môi, ngắn gọn thốt ra ba chữ: “Giao cho luật sư.”

Quả nhiên thật sự thuận theo cô mà chuyển đề tài.

Thương Tòng Chi khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời đó.

Ngồi ở ghế phụ phía trước, thư ký của Mục Tinh Lan là Tần Hữu lên tiếng giải thích: “Cô Thương, công ty chúng ta có đội ngũ luật sư xuất sắc nhất toàn Lộc Thành, năng lực vượt xa bất kỳ ai ở văn phòng luật của Mục Nhị công tử. Họ đã chinh chiến nhiều năm, chưa từng thua trận nào.”

“Đến lúc đó, sẽ để luật sư giỏi nhất trong đội, người chỉ phục vụ riêng cho Mục Tổng đứng ra thay cô ra mặt.”

“Cô cứ yên tâm!”

Chỉ là một vụ kiện vu khống nhỏ xíu mà lại cho hẳn luật sư top đầu ngành ra trận?

Dù mặt Thương Tòng Chi có dày đến đâu cũng cảm thấy đúng là dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà.

Nhưng Mục Tinh Lan lại ngồi đó vô cùng ung dung, cũng không hề phủ nhận lời đề nghị của Tần Hữu.

Thương Tòng Chi nhỏ giọng lầm bầm: “Làm bộ làm tịch.”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.