TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 3.1: Đánh mông

Thương Tòng Chi chầm chậm quay đầu lại như đang xem phim tua chậm.

Đập vào mắt cô là cảnh tượng người đàn ông đang từ tốn cởi cúc áo sơ mi.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nới lỏng chiếc cà vạt chỉn chu, sau đó gỡ từng nút áo một.

Phong thái nho nhã bỗng thêm vài phần bất cần.

Anh còn tháo chiếc đồng hồ kiểu dáng tối giản trên cổ tay đặt vào hộp chứa đồ.

Thương Tòng Chi nhìn chằm chằm chuỗi động tác đó, dự cảm chẳng lành.

Cô áp sát lưng vào cửa xe, giả vờ bình tĩnh kéo chặt khăn choàng: “Mục Tổng, bây giờ giá trị tôi cao lắm rồi đấy, với lại, tôi chỉ bán nghệ, không bán thân đâu.”

Mục Tinh Lan mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn bình thản: “Không cần em bán thân.”

Thế thì cái bộ dạng định làm loạn trong xe này là muốn làm gì hả!!!

Thương Tòng Chi cảnh giác nhìn anh, hoàn toàn không tin mấy lời đó.

Dù sao thì, một người phụ nữ có thân hình chuẩn chỉnh, nhan sắc đỉnh cao như cô, bị nhốt chung trong xe với một người đàn ông, còn có thể là vì yêu mến tâm hồn của cô chắc?

Ngay lúc cô còn đang tức tối trong lòng.

Người đàn ông đó đã ra tay.

Cô còn chưa kịp phản ứng.

Thân thể bỗng nhẹ bẫng, Thương Tòng Chi cảm nhận được vòng eo mảnh mai của mình bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Ngay sau đó, cô bị anh ấn úp sấp trên đùi theo tư thế đầu dưới chân trên.

Bụng mềm mại đập vào đầu gối rắn chắc của anh, khiến Thương Tòng Chi đau đến hít một hơi: “A!”

Đau chết mất!

Cô vẫn đang trong độ tuổi phát triển đấy!

Cánh tay lơi lỏng, chiếc khăn choàng trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng mịn như sữa dưới lớp váy dài bằng lụa mỏng.

Váy mỏng như không mặc, bị anh ấn chặt thế này, dáng người mảnh mai và quyến rũ của cô lập tức phơi bày không sót chút nào.

Đối mặt với một mỹ nhân như vậy.

Ánh mắt người đàn ông tuấn tú dần trở nên u tối, đưa tay chỉnh lại tư thế cho cô.

Một tay anh giữ chặt cánh tay đang giãy giụa của cô, động tác thành thạo như đã làm quen từ lâu.

Anh giơ tay lên, giọng nói trầm thấp mà nghiêm khắc: “Chi Chi, nhớ kỹ cho anh.”

Thương Tòng Chi giống như một con rùa lật ngửa, vùng vẫy trên đùi anh.

Nghe vậy thì khựng lại: “Nhớ... cái gì cơ?”

Chưa kịp hỏi xong.

Chát!

Một tiếng rõ to vang lên, cô cứng đờ tại chỗ.

“Đệt! Anh...”

Thương Tòng Chi suýt thì phát điên. Cô sống đến hai mươi mốt tuổi, thế mà cái tên đàn ông chết tiệt này lại dám... đánh vào mông cô như đang dạy trẻ con?

“Dám nói bậy?”

Chát! Lại thêm một cái.

Thương Tòng Chi nổi đóa thật rồi.

Nhưng.

Người đàn ông dường như đã đoán trước được phản ứng của cô, ra tay thêm cái nữa.

“Ghi nhớ chưa?”

...

Sau ba cái đánh.

Mái tóc dài bồng bềnh của Thương Tòng Chi rũ xuống quần tây đen của người đàn ông, rối tung như một con mèo hoang nhỏ phát điên. Vẻ kiêu kỳ thanh nhã, lạnh lùng kiêu sa của một nữ minh tinh sớm đã tan thành mây khói, giờ đây chỉ còn là một cô gái nhỏ bất lực nằm im chịu trận.

Mục Tinh Lan khống chế lực tay rất chuẩn, không để cô bị đau thật sự, chỉ đủ để cho cô một bài học.

Xong xuôi, anh bình thản buông tay, thong thả chỉnh lại nút áo và cà vạt, cuối cùng đeo lại đồng hồ, khôi phục dáng vẻ cao quý ung dung như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang giận đến mức chẳng biết trút vào đâu: “Giờ thì có thể nói chuyện nghiêm túc với anh chưa?”

Thương Tòng Chi giật mạnh tay nắm cửa xe như để phát tiết nỗi bực dọc trong lòng rồi đột ngột quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Cái này mà là người ta đồn là “quân tử ôn nhã, nho nhã đoan trang” ư?

Đối mặt với một nữ minh tinh quyến rũ muôn phần như cô, Mục Tinh Lan lại khóa cửa xe để đánh mông cô?

“Được! Nói thì nói!”

Mục Tinh Lan không hề để ý đến vẻ bất mãn của cô: “Nếu em không có ý kiến gì về cuộc hôn nhân của chúng ta, cũng như đối với anh, vậy từ hôm nay, dọn về biệt thự Hoàn Sơn sống.”

Thương Tòng Chi mím chặt môi.

Về đó rồi ngày ngày chạm mặt nhau, mắt to trừng mắt nhỏ à? Không đời nào. Khó khăn lắm cô mới có thể dứt khỏi cái tên đàn ông đáng ghét này, sao có thể để lửa cũ bùng cháy lại được chứ.

Liếc nhìn cánh cửa xe đang bị khóa, Thương Tòng Chi hiếm khi biết điều, không dám cứng đầu đối chọi trực diện nữa, lập tức nhanh miệng nói: “Vài ngày nữa em về. Tối nay em phải về căn hộ, sáng mai năm giờ có chuyến bay sớm đi quay quảng cáo, ở biệt thự Hoàn Sơn không tiện.”

Mục Tinh Lan hiểu rõ cô, tất nhiên không ép đến cùng.

Thấy cô chịu xuống nước, anh liếc đồng hồ, gật đầu: “Được.”

Giờ đã mười hai giờ đêm, đưa cô về căn hộ thì cô vẫn còn ngủ được chút.

Thương Tòng Chi âm thầm thở phào một hơi.

Mẹ nó, sớm biết Mục Tinh Lan giờ đáng sợ thế này, cô đã tránh xa từ lâu.

Ai ngờ được anh lại giở chiêu đó chứ!

Từ sau khi cô bắt đầu phát triển cơ thể, Mục Tinh Lan luôn cố tránh tiếp xúc thân thể với cô. Ngoài lần sinh nhật mười tám tuổi khiến anh tức đến mức mất kiểm soát, thì đây là lần thứ hai cô bị đánh đòn.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.