0 chữ
Chương 28
Chương 29: Nhìn cái gì mà nhìn, fan cuồng!
Giọng điệu đặc biệt nhấn mạnh vào mấy từ “vài người” và “bạn trai”.
Thương Tòng Chi siết chặt sợi dây xích kim loại của chiếc túi đeo chéo, cảm thấy lúc này bản thân không thể tỏ ra yếu thế.
Cô ngẩng nhẹ cằm, chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo khẽ nhướng: “Em muốn quen bạn trai thì sao!”
Mục Tinh Lan nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên dây túi của cô, từng ngón tay nhẹ nhàng tách ra, rồi bất ngờ đan chặt lấy tay cô, mười ngón giao nhau. Anh nhìn thẳng vào cô gái trước mặt đang gắng tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt không rời: “Chi Chi, vậy thì cả đời này em đừng mơ.”
Một giây sau, anh khẽ cong môi, đường cong ở khóe môi vô cùng khó đoán, chẳng rõ là đang cười hay không. Anh nói nốt vế sau bằng giọng lơ đãng: “Còn nếu kiếp sau em đầu thai lại thì may ra còn kịp.”
Đến khi Thương Tòng Chi bị người đàn ông nắm tay kéo vào ghế phụ, cô mới sực hiểu ra hàm ý trong câu nói ban nãy của anh.
“Mục Tinh Lan, anh...”
Chưa kịp nói hết câu, hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh đã xộc thẳng vào mũi.
Hàng mi cô khẽ run lên, trước mắt chính là bóng dáng Mục Tinh Lan đột ngột cúi người phủ xuống. Tấm lưng mảnh mai của Thương Tòng Chi căng cứng, dán sát vào lưng ghế, đôi môi đỏ mím chặt lại, sợ rằng giây sau anh sẽ hôn mình.
Môi anh mỏng mà hoàn hảo, lúc này chỉ cách cô một khoảng rất gần.
Một giây sau.
Cô nghe thấy một tiếng “tách” khe khẽ.
Cơ thể bị thắt chặt bởi dây an toàn.
Mục Tinh Lan nhìn đôi môi đỏ mọng đang run nhẹ, bỗng khẽ bật cười: “Chi Chi, em căng thẳng cái gì?”
Đầu ngón tay trắng trẻo, có chút vết chai mỏng của anh nhẹ lướt qua khóe môi đỏ au của cô. Giọng cười trầm thấp vang lên trong không gian kín bưng của xe, nghe càng rõ ràng hơn.
Thương Tòng Chi lập tức phản ứng lại, biết ngay là anh cố tình trêu chọc mình.
Tuy trong lòng vẫn còn hơi hồi hộp, nhưng vẻ mặt cô đã sớm bình tĩnh trở lại: “Tất nhiên là căng thẳng vì không biết anh có định gϊếŧ em rồi bắt em đầu thai không thôi!”
Ngón tay dài của Mục Tinh Lan lướt lên má cô, đầu ngón tay hơi dùng sức, khẽ véo một cái.
“Còn dám nói nữa.”
Thương Tòng Chi “hừ” một tiếng đầy bất mãn.
Khi Mục Tinh Lan khởi động xe, bầu không khí trong khoang xe lập tức yên ắng trở lại.
Anh vốn là người ít nói, Thương Tòng Chi lúc này cũng không lên tiếng, khiến bầu không khí càng thêm tĩnh lặng lạ thường.
Cho đến khi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thương Tòng Chi nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, mới sực nhớ mình đã bỏ quên Tiểu Đường ở sân bay.
Cô vội gửi địa chỉ cho Tiểu Đường, nhờ cô bé mang vali đến căn hộ của mình.
Đầu dây bên kia, Tiểu Đường suýt chút nữa sụp đổ. Cô gái nhỏ xưa nay luôn dịu dàng lần đầu hét lên qua điện thoại: “Chị Chi Chi, chị làm em sợ muốn chết luôn á!”
“Em còn tưởng chị bị fan cuồng bắt cóc rồi chứ!”
“Suýt nữa em báo cảnh sát luôn rồi đó!”
Giọng hét vang vọng khắp khoang xe, khiến cả Mục Tinh Lan cũng phải liếc nhìn sang.
Thương Tòng Chi liếc mắt nhìn anh một cái, hừ lạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, fan cuồng!”
Giọng cô ngọt ngào nhưng ba chữ "fan cuồng" lại được nhấn mạnh từng từ một.
Đúng lúc đèn đỏ vừa chuyển, “fan cuồng” Mục Tinh Lan không đáp lại lời nào, lặng lẽ thu ánh mắt về, mặt không biểu cảm tiếp tục lái xe.
Nửa tiếng sau.
Không khí căng thẳng trong xe như tan biến hoàn toàn.
Thương Tòng Chi khoác tay Mục Tinh Lan cùng anh bước vào biệt phủ của nhà họ Mục. Nhìn từ sau lưng, chẳng khác gì một cặp vợ chồng son ân ái ngọt ngào.
Biệt phủ nhà họ Mục là một tứ hợp viện kiểu cổ điển Trung Hoa, không phải dạng kiến trúc mô phỏng mà là nhà thật truyền lại qua nhiều thế hệ. Vừa bước vào đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt so với những căn biệt thự, cao ốc hiện đại.
Cảnh sắc đâu đâu cũng như tranh vẽ, mỗi bước đi đều là một góc nên thơ.
Có thể thấy, bề dày gia tộc của nhà họ Mục không phải dạng tân quý tộc mới nổi có thể sánh được.
Tần Hữu cầm quà trên tay đợi sẵn ở cổng.
Lúc này thấy cặp đôi tay trong tay tiến vào thân mật không rời, dù mỗi tháng đều có “vở diễn” thế này, nhưng mỗi lần đều khiến anh ấy không khỏi cảm thán, đúng là nhà hào môn, ai cũng là diễn viên đại tài cả.
Thương Tòng Chi vừa bước vào phòng khách đã thấy hai ông bà cụ đang ngồi trên bộ ghế gỗ lim đỏ.
Đôi mắt cô cong cong, lần đầu nở nụ cười chân thật: “Ông nội, bà nội, cháu nhớ hai người lắm!”
“Bảo bối của chúng ta đến rồi!”
Bà cụ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt ra, cười tít mắt: “Lại đây để bà xem nào.”
Từ nhỏ Thương Tòng Chi đã vừa xinh đẹp lại khéo miệng, rất biết cách làm người lớn vui lòng.
Đặc biệt là với thế hệ như ông bà cụ, không ai là không quý cô cả.
Nhất là sau khi cô gả cho Mục Tinh Lan, bà cụ Mục lại càng thương cô hơn bao giờ hết.
Thương Tòng Chi siết chặt sợi dây xích kim loại của chiếc túi đeo chéo, cảm thấy lúc này bản thân không thể tỏ ra yếu thế.
Cô ngẩng nhẹ cằm, chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo khẽ nhướng: “Em muốn quen bạn trai thì sao!”
Mục Tinh Lan nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên dây túi của cô, từng ngón tay nhẹ nhàng tách ra, rồi bất ngờ đan chặt lấy tay cô, mười ngón giao nhau. Anh nhìn thẳng vào cô gái trước mặt đang gắng tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt không rời: “Chi Chi, vậy thì cả đời này em đừng mơ.”
Một giây sau, anh khẽ cong môi, đường cong ở khóe môi vô cùng khó đoán, chẳng rõ là đang cười hay không. Anh nói nốt vế sau bằng giọng lơ đãng: “Còn nếu kiếp sau em đầu thai lại thì may ra còn kịp.”
“Mục Tinh Lan, anh...”
Chưa kịp nói hết câu, hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh đã xộc thẳng vào mũi.
Hàng mi cô khẽ run lên, trước mắt chính là bóng dáng Mục Tinh Lan đột ngột cúi người phủ xuống. Tấm lưng mảnh mai của Thương Tòng Chi căng cứng, dán sát vào lưng ghế, đôi môi đỏ mím chặt lại, sợ rằng giây sau anh sẽ hôn mình.
Môi anh mỏng mà hoàn hảo, lúc này chỉ cách cô một khoảng rất gần.
Một giây sau.
Cô nghe thấy một tiếng “tách” khe khẽ.
Cơ thể bị thắt chặt bởi dây an toàn.
Mục Tinh Lan nhìn đôi môi đỏ mọng đang run nhẹ, bỗng khẽ bật cười: “Chi Chi, em căng thẳng cái gì?”
Đầu ngón tay trắng trẻo, có chút vết chai mỏng của anh nhẹ lướt qua khóe môi đỏ au của cô. Giọng cười trầm thấp vang lên trong không gian kín bưng của xe, nghe càng rõ ràng hơn.
Tuy trong lòng vẫn còn hơi hồi hộp, nhưng vẻ mặt cô đã sớm bình tĩnh trở lại: “Tất nhiên là căng thẳng vì không biết anh có định gϊếŧ em rồi bắt em đầu thai không thôi!”
Ngón tay dài của Mục Tinh Lan lướt lên má cô, đầu ngón tay hơi dùng sức, khẽ véo một cái.
“Còn dám nói nữa.”
Thương Tòng Chi “hừ” một tiếng đầy bất mãn.
Khi Mục Tinh Lan khởi động xe, bầu không khí trong khoang xe lập tức yên ắng trở lại.
Anh vốn là người ít nói, Thương Tòng Chi lúc này cũng không lên tiếng, khiến bầu không khí càng thêm tĩnh lặng lạ thường.
Cho đến khi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thương Tòng Chi nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, mới sực nhớ mình đã bỏ quên Tiểu Đường ở sân bay.
Cô vội gửi địa chỉ cho Tiểu Đường, nhờ cô bé mang vali đến căn hộ của mình.
“Em còn tưởng chị bị fan cuồng bắt cóc rồi chứ!”
“Suýt nữa em báo cảnh sát luôn rồi đó!”
Giọng hét vang vọng khắp khoang xe, khiến cả Mục Tinh Lan cũng phải liếc nhìn sang.
Thương Tòng Chi liếc mắt nhìn anh một cái, hừ lạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, fan cuồng!”
Giọng cô ngọt ngào nhưng ba chữ "fan cuồng" lại được nhấn mạnh từng từ một.
Đúng lúc đèn đỏ vừa chuyển, “fan cuồng” Mục Tinh Lan không đáp lại lời nào, lặng lẽ thu ánh mắt về, mặt không biểu cảm tiếp tục lái xe.
Nửa tiếng sau.
Không khí căng thẳng trong xe như tan biến hoàn toàn.
Thương Tòng Chi khoác tay Mục Tinh Lan cùng anh bước vào biệt phủ của nhà họ Mục. Nhìn từ sau lưng, chẳng khác gì một cặp vợ chồng son ân ái ngọt ngào.
Biệt phủ nhà họ Mục là một tứ hợp viện kiểu cổ điển Trung Hoa, không phải dạng kiến trúc mô phỏng mà là nhà thật truyền lại qua nhiều thế hệ. Vừa bước vào đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt so với những căn biệt thự, cao ốc hiện đại.
Cảnh sắc đâu đâu cũng như tranh vẽ, mỗi bước đi đều là một góc nên thơ.
Có thể thấy, bề dày gia tộc của nhà họ Mục không phải dạng tân quý tộc mới nổi có thể sánh được.
Tần Hữu cầm quà trên tay đợi sẵn ở cổng.
Lúc này thấy cặp đôi tay trong tay tiến vào thân mật không rời, dù mỗi tháng đều có “vở diễn” thế này, nhưng mỗi lần đều khiến anh ấy không khỏi cảm thán, đúng là nhà hào môn, ai cũng là diễn viên đại tài cả.
Thương Tòng Chi vừa bước vào phòng khách đã thấy hai ông bà cụ đang ngồi trên bộ ghế gỗ lim đỏ.
Đôi mắt cô cong cong, lần đầu nở nụ cười chân thật: “Ông nội, bà nội, cháu nhớ hai người lắm!”
“Bảo bối của chúng ta đến rồi!”
Bà cụ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt ra, cười tít mắt: “Lại đây để bà xem nào.”
Từ nhỏ Thương Tòng Chi đã vừa xinh đẹp lại khéo miệng, rất biết cách làm người lớn vui lòng.
Đặc biệt là với thế hệ như ông bà cụ, không ai là không quý cô cả.
Nhất là sau khi cô gả cho Mục Tinh Lan, bà cụ Mục lại càng thương cô hơn bao giờ hết.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
