TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1.1: Đừng có nói mấy từ như mộng xuân trước mặt tiên nữ

Giữa mùa hè oi ả, một trận mưa rào đột ngột xé toạc màn đêm, dữ dội quất lên cửa kính trong suốt của khách sạn, bắn tung từng lớp từng lớp bọt nước.

Bất chợt, một tia chớp xé ngang bầu trời.

Ánh sáng lóe lên như xé rách bóng tối, khiến mọi thứ đang ẩn giấu đều hiện rõ không sót thứ gì.

Bộ vest màu xám bạc họa tiết chìm, áo sơ mi trắng vướng vào chiếc váy đỏ rực rỡ, từ tấm thảm đắt tiền trải dài một đường lộn xộn lên đến chiếc giường lớn giữa phòng.

Áσ ɭóŧ ren trắng tinh bị xé toạc ở giữa, treo lủng lẳng nơi cuối giường, chỉ còn chút nữa là rơi xuống. Trong không khí thoang thoảng một mùi hương ẩm ướt, mê hoặc.

Cuộc giằng co vừa mới kết thúc.

Người đàn ông tuấn tú, lạnh lùng, thần sắc không chút dao động bước xuống giường. Không biết từ lúc nào trên người đã khoác áo sơ mi, anh khom người nhặt chiếc quần tây đang rơi dưới đất. Những đường nét cơ bụng hoàn hảo vừa bị vải vóc che khuất, từng nút áo sơ mi được cài lại một cách cẩn thận.

Thân hình mềm mại của Thương Tòng Chi tựa lên chiếc khăn tắm vò nát bên dưới, mái tóc dài buông xõa, từng sợi tóc đen trượt dọc theo bờ vai, mà cô thì vẫn còn ngây người, chống cằm lặng lẽ dõi theo bóng lưng người đàn ông kia.

Ngón tay thon dài của anh tháo chiếc cà vạt còn quấn nơi cuối giường, chậm rãi đeo lại lên cổ, sau đó mới quay đầu, ánh mắt lướt qua phía cô như có như không: "Chi Chi."

Giọng nói trầm thấp, càng lúc càng khàn.

Thương Tòng Chi cố gắng lắng nghe những lời sau đó của anh, nhưng bên tai như có một lớp màng cách âm, thế nào cũng không nghe rõ.

Cô càng muốn tiến gần thêm một chút thì lại đột nhiên nhận ra, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông kia lại dần trở nên mơ hồ, sau cùng tan biến hẳn.

Chỉ còn tiếng mưa như trút ngoài kia, vang lên rõ mồn một.

“Anh!”

Mi mắt Thương Tòng Chi khẽ run lên vài cái, cô mở mắt, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, từ cổ họng rút ra một âm thanh yếu ớt.

“Gọi ai là anh vậy?”

Một giọng nam đùa cợt vang lên.

Thương Tòng Chi cuối cùng cũng tỉnh hẳn, ngồi dậy từ ghế sofa, đảo mắt nhìn xung quanh, đây là phòng hóa trang trong lễ trao giải.

Người vừa nói chính là quản lý của cô, Tô Liễm.

Tiếng mưa ngoài trời vẫn ào ào không dứt.

Cô ngẫm lại mới hiểu, thì ra tiếng mưa dồn dập trong giấc mơ lại là từ cơn mưa ngoài kia.

Thế nhưng giấc mơ kia lại chân thật đến mức như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.

Thương Tòng Chi đặt tay lên ngực, cố ổn định nhịp tim đang đập loạn, khẽ thở ra một hơi.

Giữa mùa hè, những trận mưa rào đến bất chợt là chuyện thường. Sau lễ trao giải, mọi người vốn định đợi mưa tạnh mới rời đi. Trong lúc chờ, cô đã chợp mắt một lát, không ngờ Mục Tinh Lan lại bất ngờ bước vào giấc mơ của cô.

Tô Liễm nhìn cô ngồi ngây ra như tượng gỗ, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn.

Anh ấy cầm kịch bản khẽ đập lên sau đầu cô: “Tỉnh chưa? Còn đang hồi tưởng mộng xuân à.”

Theo như Tô Liễm biết thì cô đâu có anh em gì, đã thế tỉnh dậy còn bần thần như vậy, chắc chắn là mơ thấy tình ca ca nào rồi.

Thương Tòng Chi hất mí mắt, lướt ánh nhìn lạnh lùng về phía Tô Liễm: “Đừng có nói mấy từ như mộng xuân trước mặt tiên nữ, anh không thấy mặt em đỏ hết rồi à?”

Thiếu nữ ngồi lười biếng trên ghế sofa, gương mặt kiều diễm không tì vết, trên người là chiếc váy lụa xanh đậm còn chưa kịp thay sau lễ trao giải.

Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp, đôi môi mềm khẽ cong lên như cười như không, hệt như được chấm son, quyến rũ đến lạ. Dù không nói một lời, từng cái nhăn mày, nụ cười cũng đủ để khiến người khác ngẩn ngơ.

Tiên nữ thì không sai, chỉ là... cô chẳng có chút dáng vẻ nào là đang xấu hổ cả.

Đúng chuẩn kiểu tiểu tổ tông mở mắt là nói dối.

Tô Liễm nhìn cô, chậm rãi buông ba chữ: “Không thấy đỏ.”

Thương Tòng Chi chẳng buồn đáp lại, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi rả rích, chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tô Liễm ngồi bên cạnh cô lướt Weibo.

Bỗng dưng anh ấy ném cái iPad lên sofa, bật cười lạnh: “Lần này em đoạt giải Tân binh xuất sắc nhất, không biết đâm trúng bao nhiêu người, em nhìn xem, lễ trao giải vừa kết thúc là mấy bài thông cáo đạp em, bôi nhọ em, nói em dìm người khác đã tràn lan rồi đấy.”

Thương Tòng Chi xuất thân danh giá, bố mẹ đều là người trong giới tài phiệt, là con gái cưng độc nhất trong nhà nên nền tảng không cần bàn cãi.

Vừa debut đã được trải thảm đỏ, toàn là tài nguyên hạng A. Tác phẩm đầu tay chính là kịch bản do đạo diễn nổi tiếng đích thân viết riêng cho cô, một khởi đầu ở đỉnh cao. Nhưng kéo theo đó là đủ loại tin đồn bôi đen, nào là mắc bệnh ngôi sao, dựa hơi gia thế, ỷ thế hϊếp người, bịa đặt không thiếu thứ gì. Antifan thậm chí còn nhiều hơn cả fan thật.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.