0 chữ
Chương 11
Chương 11: Đúng là chịu chơi thật
Bị ánh mắt của Tô Liễm nhìn như thể mình phải “dùng thân báo đáp” mới đổi được du thuyền, Thương Tòng Chi liếc Tô Liễm một cái: “Đem hết mấy cái rác rưởi trong đầu anh dọn sạch cho em, không thì em đá anh xuống biển cho cá mập tẩy não luôn bây giờ.”
Ngủ cái đầu anh á.
Cái của quý kia của Mục Tinh Lan cứ như có khóa trinh tiết, chỉ để trưng bày chứ không phải để ngủ (theo đúng nghĩa đen).
Cá mập tẩy não?
Thấy cô đã vén váy lên, lộ đôi chân dài trắng mịn đều đặn.
Tô Liễm thừa biết, cô mà nói là làm thật.
Anh liếc nhìn vùng biển mênh mông vô tận, phía xa thậm chí còn có thể thấy cả sinh vật biển cỡ lớn. Hít một hơi lạnh: “Tiểu tổ tông ơi, anh sai rồi, được chưa?”
Thấy anh nhận thua, Thương Tòng Chi tao nhã buông váy xuống, lại trở về làm tiểu tiên nữ xinh đẹp rực rỡ như thường.
Tô Liễm hạ giọng: “Ai bảo tối qua em không về nhà, anh hiểu nhầm chẳng phải chuyện bình thường sao.”
Thương Tòng Chi dựa lưng vào lan can, lười biếng liếc Tô Liễm một cái: “Em chỉ có một cái nhà à?”
“Em có một căn ở biệt thự Hoàn Sơn, năm căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, ba căn biệt thự song lập ven sông, còn có...”
“Đó mới chỉ là bất động sản của em ở Lộc Thành thôi.”
“Em mà mỗi ngày ở một căn, một tháng cũng không trùng lặp.”
Tô Liễm bị khoe đến choáng váng. Cũng đã tê liệt luôn rồi.
“Vậy nên...”
Thương Tòng Chi mỉm cười, giơ tay khoát một vòng như đang chỉ đạo giang sơn: “Vậy nên, anh tin chiếc du thuyền này là của em chưa?”
Tô Liễm: “...”
Đúng lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, thư ký Tần dẫn đội chụp quảng cáo bước lên.
Nhóm nhân viên đều kinh ngạc trước sự xa hoa của chiếc du thuyền, cảm thán Mục Tổng đúng là quá chịu chi.
Thương Tòng Chi đá đá chân Tô Liễm: “Còn không mau ra đón khách, đừng để làm phiền thư ký Tần.”
Làm như thể du thuyền là của Mục Tinh Lan không bằng.
Chưa kịp để Tô Liễm đứng lên, thư ký Tần đã bước tới, cúi người cung kính với Thương Tòng Chi: “Cô Thương, Mục Tổng dặn, sau khi cô dùng xong thì bảo tôi mang về niêm phong lại.”
Tô Liễm nhìn cô chằm chằm.
Ý tứ quá rõ ràng rồi. Nói là du thuyền của em mà, sao người ta nói niêm phong là niêm phong luôn thế?
Thương Tòng Chi hít sâu một hơi. Cảm thấy mình sắp không giữ nổi phong thái tao nhã điềm đạm nữa rồi.
Một lúc sau, đôi môi đỏ bật ra một câu đầy chuẩn mực: “FUCK!”
Thấy cô dám chửi thề ngay trước mặt thư ký Tần, mà có vẻ là nhắm vào Mục Tổng.
Cuối cùng thì Tô Liễm cũng tin, du thuyền này đúng là của cô thật. Chắc chỉ có chủ nhân thật sự mới dám chửi đàng hoàng, mạnh miệng như vậy.
Dù là của ai đi nữa, buổi chụp quảng cáo chính thức bắt đầu.
Thư ký Tần theo dõi toàn bộ quá trình. Thuận tiện gửi toàn bộ hình ảnh Thương tiểu thư làm việc cho cấp trên. Xác nhận cô không hề nghịch ngợm hay phá phách gì, mà thật sự đang làm việc nghiêm túc.
...
Câu lạc bộ tư nhân Phong Đô, nơi này nổi tiếng vì độ bảo mật cực cao, là tụ điểm ăn chơi xa hoa của giới thượng lưu ở Lộc Thành.
Cái tên “Phong Đô” là vì thời gian hoạt động bắt đầu từ nửa đêm đến khi tia nắng đầu tiên ló rạng. Dĩ nhiên với hội viên VVVIP thì bất kỳ lúc nào cũng có thể mở cửa.
Trong một phòng bao tầng ba.
Một tấm bình phong chạm khắc hoa văn tinh xảo chia tách buổi tiệc rượu thành hai thế giới.
Bên ngoài là bàn rượu, bàn bài, tiếng cười nói rôm rả, náo nhiệt ồn ào.
Bên trong, Mục Tinh Lan ngồi trước chiếc bàn trà làm từ gỗ trắc, dáng vẻ nhàn nhã phong nhã, tự tay pha trà.
Gương mặt tuấn tú như ngọc ẩn hiện sau làn khói nước lờ mờ, bình tĩnh ung dung. Hoàn toàn không bị thế giới ầm ĩ ngoài kia làm phiền.
Lạc Nghiễn Bạch ném hộp thuốc lên bàn, chậm rãi châm một điếu, ngay lập tức phá vỡ cảnh tượng thần tiên yên tĩnh này.
Anh ta ngậm thuốc, ngón tay búng vào bản hợp đồng mới in: “Thật sự để tôi ăn một phần trăm?”
Tối qua còn tưởng anh chỉ nói chơi.
Mục Tinh Lan cầm lấy hợp đồng từ tay anh ta, ung dung lật xem vài trang, cuối cùng ký tên mình: “Giờ yên tâm rồi chứ.”
Ngón tay thon dài dưới ánh đèn trắng nhạt, đầu ngón tay ấn lên hợp đồng, nhẹ nhàng đẩy về phía Lạc Nghiễn Bạch.
“Chậc, đúng là chịu chơi thật.”
Lạc Nghiễn Bạch và Mục Tinh Lan xem như đối tác lâu năm, lần đầu tiên thấy anh vì một cô gái mà tính toán chu đáo đến thế, thậm chí sẵn sàng nhường cho anh ta một phần trăm cổ phần, đừng xem thường một phần trăm đó, tương lai là cả mấy tỷ đấy.
Ngủ cái đầu anh á.
Cái của quý kia của Mục Tinh Lan cứ như có khóa trinh tiết, chỉ để trưng bày chứ không phải để ngủ (theo đúng nghĩa đen).
Cá mập tẩy não?
Thấy cô đã vén váy lên, lộ đôi chân dài trắng mịn đều đặn.
Tô Liễm thừa biết, cô mà nói là làm thật.
Anh liếc nhìn vùng biển mênh mông vô tận, phía xa thậm chí còn có thể thấy cả sinh vật biển cỡ lớn. Hít một hơi lạnh: “Tiểu tổ tông ơi, anh sai rồi, được chưa?”
Thấy anh nhận thua, Thương Tòng Chi tao nhã buông váy xuống, lại trở về làm tiểu tiên nữ xinh đẹp rực rỡ như thường.
Thương Tòng Chi dựa lưng vào lan can, lười biếng liếc Tô Liễm một cái: “Em chỉ có một cái nhà à?”
“Em có một căn ở biệt thự Hoàn Sơn, năm căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, ba căn biệt thự song lập ven sông, còn có...”
“Đó mới chỉ là bất động sản của em ở Lộc Thành thôi.”
“Em mà mỗi ngày ở một căn, một tháng cũng không trùng lặp.”
Tô Liễm bị khoe đến choáng váng. Cũng đã tê liệt luôn rồi.
“Vậy nên...”
Thương Tòng Chi mỉm cười, giơ tay khoát một vòng như đang chỉ đạo giang sơn: “Vậy nên, anh tin chiếc du thuyền này là của em chưa?”
Tô Liễm: “...”
Đúng lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, thư ký Tần dẫn đội chụp quảng cáo bước lên.
Nhóm nhân viên đều kinh ngạc trước sự xa hoa của chiếc du thuyền, cảm thán Mục Tổng đúng là quá chịu chi.
Làm như thể du thuyền là của Mục Tinh Lan không bằng.
Chưa kịp để Tô Liễm đứng lên, thư ký Tần đã bước tới, cúi người cung kính với Thương Tòng Chi: “Cô Thương, Mục Tổng dặn, sau khi cô dùng xong thì bảo tôi mang về niêm phong lại.”
Tô Liễm nhìn cô chằm chằm.
Ý tứ quá rõ ràng rồi. Nói là du thuyền của em mà, sao người ta nói niêm phong là niêm phong luôn thế?
Thương Tòng Chi hít sâu một hơi. Cảm thấy mình sắp không giữ nổi phong thái tao nhã điềm đạm nữa rồi.
Một lúc sau, đôi môi đỏ bật ra một câu đầy chuẩn mực: “FUCK!”
Thấy cô dám chửi thề ngay trước mặt thư ký Tần, mà có vẻ là nhắm vào Mục Tổng.
Cuối cùng thì Tô Liễm cũng tin, du thuyền này đúng là của cô thật. Chắc chỉ có chủ nhân thật sự mới dám chửi đàng hoàng, mạnh miệng như vậy.
Thư ký Tần theo dõi toàn bộ quá trình. Thuận tiện gửi toàn bộ hình ảnh Thương tiểu thư làm việc cho cấp trên. Xác nhận cô không hề nghịch ngợm hay phá phách gì, mà thật sự đang làm việc nghiêm túc.
...
Câu lạc bộ tư nhân Phong Đô, nơi này nổi tiếng vì độ bảo mật cực cao, là tụ điểm ăn chơi xa hoa của giới thượng lưu ở Lộc Thành.
Cái tên “Phong Đô” là vì thời gian hoạt động bắt đầu từ nửa đêm đến khi tia nắng đầu tiên ló rạng. Dĩ nhiên với hội viên VVVIP thì bất kỳ lúc nào cũng có thể mở cửa.
Trong một phòng bao tầng ba.
Một tấm bình phong chạm khắc hoa văn tinh xảo chia tách buổi tiệc rượu thành hai thế giới.
Bên ngoài là bàn rượu, bàn bài, tiếng cười nói rôm rả, náo nhiệt ồn ào.
Bên trong, Mục Tinh Lan ngồi trước chiếc bàn trà làm từ gỗ trắc, dáng vẻ nhàn nhã phong nhã, tự tay pha trà.
Gương mặt tuấn tú như ngọc ẩn hiện sau làn khói nước lờ mờ, bình tĩnh ung dung. Hoàn toàn không bị thế giới ầm ĩ ngoài kia làm phiền.
Lạc Nghiễn Bạch ném hộp thuốc lên bàn, chậm rãi châm một điếu, ngay lập tức phá vỡ cảnh tượng thần tiên yên tĩnh này.
Anh ta ngậm thuốc, ngón tay búng vào bản hợp đồng mới in: “Thật sự để tôi ăn một phần trăm?”
Tối qua còn tưởng anh chỉ nói chơi.
Mục Tinh Lan cầm lấy hợp đồng từ tay anh ta, ung dung lật xem vài trang, cuối cùng ký tên mình: “Giờ yên tâm rồi chứ.”
Ngón tay thon dài dưới ánh đèn trắng nhạt, đầu ngón tay ấn lên hợp đồng, nhẹ nhàng đẩy về phía Lạc Nghiễn Bạch.
“Chậc, đúng là chịu chơi thật.”
Lạc Nghiễn Bạch và Mục Tinh Lan xem như đối tác lâu năm, lần đầu tiên thấy anh vì một cô gái mà tính toán chu đáo đến thế, thậm chí sẵn sàng nhường cho anh ta một phần trăm cổ phần, đừng xem thường một phần trăm đó, tương lai là cả mấy tỷ đấy.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
