TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Mục Tinh Lan vậy mà còn chẳng bằng cả cầm thú

Phòng tắm mờ hơi nước, khói trắng lượn lờ khắp nơi.

Trong làn hơi nước mông lung, thân hình mảnh mai nằm trong bồn tắm chỉ lờ mờ hiện ra.

Có lẽ do ngủ quá sâu, đôi tay nhỏ đặt hai bên thành bồn của cô đã trượt khỏi mặt nước, làn da trắng ngần theo đó mà dần chìm xuống.

Mục Tinh Lan thấy cô gần như đã chìm hẳn vào trong bồn, không kịp suy nghĩ gì thêm, lập tức cầm lấy một chiếc khăn tắm, bước nhanh tới, kéo cô gái mà cằm đã gần ngập trong nước ra khỏi bồn.

Thương Tòng Chi ngủ rất say.

Động tác như vậy mà cũng không đánh thức cô, ngược lại còn vô thức tìm được một tư thế trong lòng Mục Tinh Lan, tựa như muốn dụi vào.

Chiếc khăn tắm rộng lớn nhưng vẫn không thể che đi những đường cong mềm mại, uyển chuyển.

Tắm một cái cũng suýt làm mình chết đuối.

Cô ngủ ngon lành như thế, Mục Tinh Lan đành nhẫn nhịn, không lôi cô dậy mắng cho một trận.

Tâm như mặt nước phẳng lặng, anh ôm lấy cơ thể mềm mại trong lòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Đắp chăn cẩn thận rồi rút chiếc khăn tắm ướt từ bên trong ra.

Mọi động tác đều trôi chảy tự nhiên như đã làm quen từ lâu.

Khi đứng dậy rời đi, lòng bàn tay vô tình chạm vào làn da mịn màng như tơ của cô.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt lọn tóc xõa trên má cô sang một bên, để lộ gương mặt xinh đẹp, thanh tú.

Lúc ngủ, môi cô hơi chu lên, đôi môi đỏ mọng rõ rệt như đang mời gọi.

Mục Tinh Lan thu lại ánh mắt, đôi mắt khẽ khép, giấu đi tia cảm xúc lóe lên trong đáy mắt.

Quay người rời khỏi đi về phía thư phòng.

...

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua màn sương, rọi lên chiếc giường rộng lớn trong phòng ngủ chính.

Khi Thương Tòng Chi tỉnh dậy.

Cảm giác cả người trơn mượt như một con cá đang bơi trong nước vậy. Cô vùng vẫy ngồi dậy.

Chiếc chăn lụa mềm mại trượt khỏi người, rơi xuống ngang hông.

Thân thể Thương Tòng Chi bỗng cứng đờ: Đm...

Tiên nữ mà cũng ngủ khỏa thân sao? Cô có cảm giác an toàn với căn nhà này đến thế à?

Ký ức của cô dường như ngắt quãng từ lúc tắm rửa.

Thương Tòng Chi cố gắng nhớ lại một chút, nghi ngờ mình đã ngủ quên trong bồn tắm, sau đó bị Mục Tinh Lan bế lên giường.

Rồi sau đó... rồi sau đó...

Cô bỗng trợn to mắt, bạch bạch bạch chạy xuống giường.

Trong gương toàn thân, làn da trắng trẻo sạch sẽ, không có dấu vết hôn hay bầm tím gì, cơ thể cũng không mỏi nhừ.

Cô thở phào nhẹ nhõm. May mà Mục Tinh Lan không phải đồ cầm thú.

Khoan đã, hình như có gì đó sai sai!

Nhìn vào cô gái trong gương, da trắng mịn màng, dáng người gợi cảm, ngực lớn eo thon chân dài, đúng chuẩn một đại mỹ nhân.

Thương Tòng Chi cảm thấy sức hấp dẫn phụ nữ của mình bị xúc phạm nghiêm trọng.

Mục Tinh Lan vậy mà còn chẳng bằng cả cầm thú.

Cô nghi ngờ sâu sắc tối qua lúc anh bế một thiếu nữ mềm mại yếu ớt như cô lên giường, ánh mắt của anh nhìn cô chẳng khác gì nhìn một đứa nhóc rắc rối.

Khốn nạn thật.

Cái bệnh mắt của tên đàn ông khốn kiếp này đúng là ngày càng nặng rồi.

Khi Thương Tòng Chi xuống lầu, Mục Tinh Lan đã đến công ty.

Trước cửa chỉ có thư ký Tần đứng đợi: “Cô Thương, Mục Tổng nhờ tôi đưa cô đi nhận du thuyền.”

Thương Tòng Chi đeo kính râm, mặt lạnh tanh: “Ờ.”

Thư ký Tần mở cửa xe, nhìn bóng lưng Thương Tòng Chi bước lên, cảm thấy hôm nay cô Thương yên lặng một cách bất thường.

Thậm chí còn không hỏi tổng giám đốc đi đâu.

Vùng biển mênh mông, nắng gắt rực rỡ, vừa huyền bí vừa mộng ảo.

Chiếc du thuyền mang tên “ZZ” oai phong lẫm liệt, được Mục Tinh Lan bảo quản cực kỳ tốt.

Đứng trên boong tàu, Thương Tòng Chi giơ ống nhòm nhìn về phía xa nơi có chiếc du thuyền thuê, khẽ vuốt lọn tóc bị gió biển thổi cong, ung dung nói: “May mà bị chặn lại. Nếu quay quảng cáo trên cái du thuyền ọp ẹp đó thì còn gì là đẳng cấp tiên nữ của tôi nữa.”

Hôm nay cô vừa nhận được quyền sử dụng du thuyền, liền cho người lái thẳng tới địa điểm quay.

Vùng biển này là nơi được công nhận là điểm quay lý tưởng. Ngoài quảng cáo của cô, còn có một nữ minh tinh hạng A thuê du thuyền quay tạp chí cũng đang quay cùng thời điểm.

Hiện tại, đặt hai chiếc du thuyền cạnh nhau.

Chiếc thuê kia nhìn chẳng khác gì đồng nát.

Tô Liễm tuy đã thấy qua không ít du thuyền xa hoa, nhưng loại du thuyền cá nhân sang trọng thế này thì lần đầu tiên anh ấy thấy.

Tô Liễm thương xót nhìn Thương Tòng Chi: “Tối qua Chi Chi nhà chúng ta chắc vất vả lắm.”

Phải trả giá lớn thế nào mới đổi được chiếc du thuyền này chứ.

“Tối qua Mục Tổng có dùng bao đúng không?”

Tô Liễm sợ Thương Tòng Chi còn nhỏ, không hiểu cách bảo vệ bản thân.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.