0 chữ
Chương 12
Chương 12
Hợp tác bao nhiêu năm, Mục Tinh Lan chưa bao giờ vì tình nghĩa mà nhường anh ta nửa phần.
“Cậu nói xem, cô minh tinh đó làm cách nào khiến vị Mục công tử không dục không cầu, tâm như nước lặng của chúng ta rung động vậy?”
Hôm qua Lạc Nghiễn Bạch đã thấy cô gái đó quen mắt, về nhà tra thử thì...
Đúng thật là một minh tinh.
Sau lưng có người nâng đỡ, lại đang khá nổi tiếng. Xem ra chỗ dựa sau lưng chắc chắn là Mục công tử rồi.
Mục Tinh Lan nghe anh ta dùng giọng điệu trêu chọc nhắc đến Chi Chi, ánh mắt khẽ lạnh đi: “Em ấy tên là Thương Tòng Chi.”
Lạc Nghiễn Bạch hiểu ra ngay, lần này là thật lòng rồi.
“Thật sự để tâm đến cô gái đó à?”
Thấy Mục Tinh Lan không lên tiếng, anh ta lại nói: “Cũng đúng, xinh đẹp như vậy, khó trách cậu rung động.”
“Thì ra trước đây không gần nữ sắc là vì nhìn không nổi đám phấn son tầm thường kia.”
Giờ xuất hiện một tiểu tiên nữ thật sự, thì dù là Mục công tử vốn như nước lặng cũng phải động lòng.
Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, nay hiếm khi không nể mặt, giọng nói mang theo vẻ khó chịu rõ ràng: “Em ấy vẫn còn nhỏ, đừng đùa giỡn với em ấy.”
Lạc Nghiễn Bạch tưởng mình nghe nhầm: “Khoan đã, nếu mình không nhìn nhầm, trên Baike ghi cô ấy năm nay hai mốt rồi, đâu phải mới một tuổi?” Đây mà gọi là còn nhỏ gì chứ?
Mục Tinh Lan nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Trong mắt mình, cô ấy bao nhiêu tuổi cũng là trẻ con.”
Cái kiểu phát ngôn của ông bố già đây mà? Người lớn với nhau, gọi là “trẻ con” kiểu đó thì chỉ có thể xếp vào dạng đóng vai thôi.
Ánh mắt anh ta dừng lại ở gương mặt nghiêng nghiêng, lành lạnh dưới ánh đèn của Mục Tinh Lan.
Trong đầu Lạc Nghiễn Bạch bỗng hiện lên cảnh tượng tối qua nhìn thấy ở khu nghỉ ngơi, bất giác nhếch môi cười xấu xa: “Vậy tối qua cậu có phản ứng sinh lý gì với đứa “trẻ con” đó không?”
Toàn thân Mục Tinh Lan lạnh xuống từng chút một, hoàn toàn mất hứng nói chuyện tiếp. Anh khẽ nâng cằm: “Ký hợp đồng xong rồi, cửa ở đằng sau.”
Lệnh đuổi khách quá rõ: ký rồi thì cầm hợp đồng biến đi.
Tch. Thấy anh cứng miệng như vậy, Lạc Nghiễn Bạch sợ dự án hàng trăm tỷ này tiêu đời. Anh ta uể oải đứng dậy, bất đắc dĩ giơ tay: “Được rồi, không nói nữa, mình ra ngoài uống rượu.”
Trước khi đi còn không quên cầm theo bản hợp đồng mới ký.
Bên trong phòng bao chỉ còn lại một mình anh.
Mục Tinh Lan khẽ chau mày, hiếm khi mất kiên nhẫn mà nới lỏng cà vạt vốn luôn được cài gọn gàng ở cổ.
Anh rút một điếu thuốc từ hộp mà Lạc Nghiễn Bạch để lại, đầu ngón tay trắng trẻo bật mở chiếc bật lửa kim loại màu bạc, phát ra một tiếng “tách” khẽ vang. Nhưng anh không vội châm.
Gương mặt không chút cảm xúc, tay cứ bật lên bật xuống bật lửa một cách đều đặn. Tiếng kim loại vang lên nhịp nhàng bên tai, khiến tâm trạng anh cũng dần dịu lại vài phần.
Bất chợt, chiếc điện thoại trên bàn rung lên vài cái.
Anh liếc mắt nhìn tin nhắn thư ký Tần gửi đến, nghĩ tới lịch trình hôm nay của cô. Mục Tinh Lan đặt điếu thuốc chưa châm trở lại vào hộp.
Lúc này mới chạm nhẹ lên màn hình, mở ra bức ảnh được gửi đến.
Dưới bầu trời xanh và biển biếc. Thiếu nữ mặc chiếc váy dạ hội dạng đuôi cá lấp lánh như ánh nước ngồi ở mép du thuyền, tà váy dài buông xuống tận mặt biển, mái tóc đen nhánh ướt sũng dính vào làn da trắng như tuyết sau lưng, đôi mắt đào mang tròng kính xanh hoa diên vĩ lười biếng mà bí ẩn, điểm nhấn là đôi hoa tai kim cương màu lam sapphire lấp lánh ở vành tai.
Mục Tinh Lan cụp mắt, lặng lẽ ngắm nhìn mỹ nhân ngư trong bức ảnh.
Một lúc lâu. Ngón tay anh khẽ nhúc nhích. Vẻ mặt bình thản đặt tấm ảnh này làm hình nền màn hình khóa.
...
Nửa tháng sau, bộ ảnh quảng cáo trang sức mà Thương Tòng Chi chụp được tung ra trên toàn quốc, bất kỳ trung tâm thương mại lớn nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh cô ngồi trên du thuyền, quay lưng lại với vùng biển xanh thẳm đầy bí ẩn, ngoái đầu cười rực rỡ.
Dù là độ thảo luận trên mạng hay độ nhận diện đại chúng, cô lập tức trở thành tiểu hoa lưu lượng nổi bật nhất năm.
Ngay cả những bài viết được ghim lên top hot các diễn đàn cũng đều là tên cô.
Trong phòng hóa trang của đoàn phim. Sau khi hoàn thành chụp quảng cáo, Thương Tòng Chi chính thức gia nhập đoàn phim mới. Để phù hợp với độ tuổi của cô, bộ phim lần này được lựa chọn là thể loại thanh xuân vườn trường.
“Lần này đúng là nổi bật thật rồi.” Tô Liễm ôm chiếc iPad trong tay, trên mặt là nụ cười chẳng buồn che giấu.
“Cậu nói xem, cô minh tinh đó làm cách nào khiến vị Mục công tử không dục không cầu, tâm như nước lặng của chúng ta rung động vậy?”
Hôm qua Lạc Nghiễn Bạch đã thấy cô gái đó quen mắt, về nhà tra thử thì...
Đúng thật là một minh tinh.
Sau lưng có người nâng đỡ, lại đang khá nổi tiếng. Xem ra chỗ dựa sau lưng chắc chắn là Mục công tử rồi.
Mục Tinh Lan nghe anh ta dùng giọng điệu trêu chọc nhắc đến Chi Chi, ánh mắt khẽ lạnh đi: “Em ấy tên là Thương Tòng Chi.”
Lạc Nghiễn Bạch hiểu ra ngay, lần này là thật lòng rồi.
“Thật sự để tâm đến cô gái đó à?”
Thấy Mục Tinh Lan không lên tiếng, anh ta lại nói: “Cũng đúng, xinh đẹp như vậy, khó trách cậu rung động.”
“Thì ra trước đây không gần nữ sắc là vì nhìn không nổi đám phấn son tầm thường kia.”
Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, nay hiếm khi không nể mặt, giọng nói mang theo vẻ khó chịu rõ ràng: “Em ấy vẫn còn nhỏ, đừng đùa giỡn với em ấy.”
Lạc Nghiễn Bạch tưởng mình nghe nhầm: “Khoan đã, nếu mình không nhìn nhầm, trên Baike ghi cô ấy năm nay hai mốt rồi, đâu phải mới một tuổi?” Đây mà gọi là còn nhỏ gì chứ?
Mục Tinh Lan nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Trong mắt mình, cô ấy bao nhiêu tuổi cũng là trẻ con.”
Cái kiểu phát ngôn của ông bố già đây mà? Người lớn với nhau, gọi là “trẻ con” kiểu đó thì chỉ có thể xếp vào dạng đóng vai thôi.
Ánh mắt anh ta dừng lại ở gương mặt nghiêng nghiêng, lành lạnh dưới ánh đèn của Mục Tinh Lan.
Trong đầu Lạc Nghiễn Bạch bỗng hiện lên cảnh tượng tối qua nhìn thấy ở khu nghỉ ngơi, bất giác nhếch môi cười xấu xa: “Vậy tối qua cậu có phản ứng sinh lý gì với đứa “trẻ con” đó không?”
Lệnh đuổi khách quá rõ: ký rồi thì cầm hợp đồng biến đi.
Tch. Thấy anh cứng miệng như vậy, Lạc Nghiễn Bạch sợ dự án hàng trăm tỷ này tiêu đời. Anh ta uể oải đứng dậy, bất đắc dĩ giơ tay: “Được rồi, không nói nữa, mình ra ngoài uống rượu.”
Trước khi đi còn không quên cầm theo bản hợp đồng mới ký.
Bên trong phòng bao chỉ còn lại một mình anh.
Mục Tinh Lan khẽ chau mày, hiếm khi mất kiên nhẫn mà nới lỏng cà vạt vốn luôn được cài gọn gàng ở cổ.
Anh rút một điếu thuốc từ hộp mà Lạc Nghiễn Bạch để lại, đầu ngón tay trắng trẻo bật mở chiếc bật lửa kim loại màu bạc, phát ra một tiếng “tách” khẽ vang. Nhưng anh không vội châm.
Bất chợt, chiếc điện thoại trên bàn rung lên vài cái.
Anh liếc mắt nhìn tin nhắn thư ký Tần gửi đến, nghĩ tới lịch trình hôm nay của cô. Mục Tinh Lan đặt điếu thuốc chưa châm trở lại vào hộp.
Lúc này mới chạm nhẹ lên màn hình, mở ra bức ảnh được gửi đến.
Dưới bầu trời xanh và biển biếc. Thiếu nữ mặc chiếc váy dạ hội dạng đuôi cá lấp lánh như ánh nước ngồi ở mép du thuyền, tà váy dài buông xuống tận mặt biển, mái tóc đen nhánh ướt sũng dính vào làn da trắng như tuyết sau lưng, đôi mắt đào mang tròng kính xanh hoa diên vĩ lười biếng mà bí ẩn, điểm nhấn là đôi hoa tai kim cương màu lam sapphire lấp lánh ở vành tai.
Mục Tinh Lan cụp mắt, lặng lẽ ngắm nhìn mỹ nhân ngư trong bức ảnh.
Một lúc lâu. Ngón tay anh khẽ nhúc nhích. Vẻ mặt bình thản đặt tấm ảnh này làm hình nền màn hình khóa.
...
Nửa tháng sau, bộ ảnh quảng cáo trang sức mà Thương Tòng Chi chụp được tung ra trên toàn quốc, bất kỳ trung tâm thương mại lớn nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh cô ngồi trên du thuyền, quay lưng lại với vùng biển xanh thẳm đầy bí ẩn, ngoái đầu cười rực rỡ.
Dù là độ thảo luận trên mạng hay độ nhận diện đại chúng, cô lập tức trở thành tiểu hoa lưu lượng nổi bật nhất năm.
Ngay cả những bài viết được ghim lên top hot các diễn đàn cũng đều là tên cô.
Trong phòng hóa trang của đoàn phim. Sau khi hoàn thành chụp quảng cáo, Thương Tòng Chi chính thức gia nhập đoàn phim mới. Để phù hợp với độ tuổi của cô, bộ phim lần này được lựa chọn là thể loại thanh xuân vườn trường.
“Lần này đúng là nổi bật thật rồi.” Tô Liễm ôm chiếc iPad trong tay, trên mặt là nụ cười chẳng buồn che giấu.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
