0 chữ
Chương 59
Chương 59
Hơn hai trăm roi, không quá nặng.
Thần Nông Kỳ không kìm được thở phào nhẹ nhõm, Tướng quân rốt cuộc đã giơ cao đánh khẽ, không trừng phạt nặng.
Hắn lại dập đầu nhận lệnh, đứng dậy, từ từ rời khỏi sảnh tiệc hỗn loạn này.
Mộ Hề Vãn cau mày: “Có thể...”
Nàng còn muốn cầu xin cho Thần Nông Kỳ.
“Thiếu cung chủ, đây không phải Phương Ngoại Cung của nàng.” Sở Phù Quân cuối cùng cũng khẽ nghiêng người, chàng day day ấn đường, thản nhiên nói: “Để Thần Nông Kỳ ghi nhớ nỗi đau này, cũng là để hắn khắc cốt ghi tâm một bài học, rằng trước khi hành động phải suy xét rõ mục đích của kẻ địch.”
Sở Phù Quân đan tay vào nhau đặt trên đầu gối, nhìn nàng, khẽ thở dài.
“Sau này nàng cũng hãy luôn ghi nhớ một điều. Nhân từ không thể cầm quân.”
Nhân từ không thể cầm quân.
Năm chữ này như một tiếng chuông cảnh tỉnh gõ vào lòng Mộ Hề Vãn, nàng bỗng nhiên bắt đầu suy nghĩ miên man. Thậm chí không kìm được mà tò mò, nếu mình là người dưới trướng chàng mà phạm lỗi, liệu có phải chịu hình phạt tương tự không?
Chàng có vì mình mà mềm lòng không?
Nàng chợt thất thần, và khoảnh khắc ấy đã bị Sở Phù Quân phát hiện. Chàng cau mày, vươn tay ra hiệu cho nàng lại gần.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chàng ngẫm lại một lần, xác nhận mình vừa rồi không hề nặng lời với nàng: “Ta không giận nàng, sao nàng lại còn so đo với ta?”
Mộ Hề Vãn từ từ đi đến ngồi xuống chiếc ghế vuông bên cạnh chàng, khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ta đang nghĩ, có lẽ ta nên về dịch trạm.”
“Dù sao ở đây, ta cũng đã gây thêm không ít phiền phức cho chàng.” Nàng cố gắng tỏ ra thật biết điều.
Là một cái cớ.
Thực ra nàng đang nghĩ - phải sớm lên đường đốt doanh trại địch, nhưng ở ngay trước mặt Sở Phù Quân, thật sự không có cách nào hành động một mình.
Dưới gầm trời này, không ai hiểu rõ uy lực của những pháp bảo đó hơn nàng, và nàng cũng biết rõ, nếu chúng còn tồn tại, trận chiến này sẽ phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng nữa.
Sở Phù Quân ngước mắt nhìn nàng một thoáng, giọng nói dịu đi vài phần: “Ta có nói nàng gây phiền phức cho ta khi nào?”
Mộ Hề Vãn nghẹn lời.
Nàng vốn định nói.
[Ta ở đây lượn lờ qua lại là gây rắc rối cho chàng sao?]
Nghi vấn trong lòng chưa kịp thốt ra, bởi chính nàng cũng muốn tự hỏi mình một câu, đúng vậy, rốt cuộc nàng chạy đến chỗ Sở Phù Quân là vì cái gì?
Không có mục đích, dường như chỉ đơn thuần là đến đây dạo một vòng, dạo xong rồi về.
Thần Nông Kỳ không kìm được thở phào nhẹ nhõm, Tướng quân rốt cuộc đã giơ cao đánh khẽ, không trừng phạt nặng.
Hắn lại dập đầu nhận lệnh, đứng dậy, từ từ rời khỏi sảnh tiệc hỗn loạn này.
Mộ Hề Vãn cau mày: “Có thể...”
Nàng còn muốn cầu xin cho Thần Nông Kỳ.
“Thiếu cung chủ, đây không phải Phương Ngoại Cung của nàng.” Sở Phù Quân cuối cùng cũng khẽ nghiêng người, chàng day day ấn đường, thản nhiên nói: “Để Thần Nông Kỳ ghi nhớ nỗi đau này, cũng là để hắn khắc cốt ghi tâm một bài học, rằng trước khi hành động phải suy xét rõ mục đích của kẻ địch.”
Sở Phù Quân đan tay vào nhau đặt trên đầu gối, nhìn nàng, khẽ thở dài.
“Sau này nàng cũng hãy luôn ghi nhớ một điều. Nhân từ không thể cầm quân.”
Nhân từ không thể cầm quân.
Chàng có vì mình mà mềm lòng không?
Nàng chợt thất thần, và khoảnh khắc ấy đã bị Sở Phù Quân phát hiện. Chàng cau mày, vươn tay ra hiệu cho nàng lại gần.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chàng ngẫm lại một lần, xác nhận mình vừa rồi không hề nặng lời với nàng: “Ta không giận nàng, sao nàng lại còn so đo với ta?”
Mộ Hề Vãn từ từ đi đến ngồi xuống chiếc ghế vuông bên cạnh chàng, khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ta đang nghĩ, có lẽ ta nên về dịch trạm.”
“Dù sao ở đây, ta cũng đã gây thêm không ít phiền phức cho chàng.” Nàng cố gắng tỏ ra thật biết điều.
Thực ra nàng đang nghĩ - phải sớm lên đường đốt doanh trại địch, nhưng ở ngay trước mặt Sở Phù Quân, thật sự không có cách nào hành động một mình.
Dưới gầm trời này, không ai hiểu rõ uy lực của những pháp bảo đó hơn nàng, và nàng cũng biết rõ, nếu chúng còn tồn tại, trận chiến này sẽ phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng nữa.
Sở Phù Quân ngước mắt nhìn nàng một thoáng, giọng nói dịu đi vài phần: “Ta có nói nàng gây phiền phức cho ta khi nào?”
Mộ Hề Vãn nghẹn lời.
Nàng vốn định nói.
[Ta ở đây lượn lờ qua lại là gây rắc rối cho chàng sao?]
Nghi vấn trong lòng chưa kịp thốt ra, bởi chính nàng cũng muốn tự hỏi mình một câu, đúng vậy, rốt cuộc nàng chạy đến chỗ Sở Phù Quân là vì cái gì?
Không có mục đích, dường như chỉ đơn thuần là đến đây dạo một vòng, dạo xong rồi về.
2
0
6 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
