0 chữ
Chương 58
Chương 58
Sở Phù Quân khẽ gật đầu, nói: “Còn gì nữa.”
“Binh khí pháp bảo của chúng cũng rất tinh xảo, quân ta không thể sánh bằng.” Mộ Hề Vãn nuốt nước bọt, cân nhắc một lát rồi nói tiếp: “Đặc biệt là pháp bảo trên người Ngu Ung... Đó là thứ ta từng luyện chế ở Phương Ngoại Cung.”
Sở Phù Quân dường như không ngạc nhiên, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thêm vài phần: “Nàng luyện chế cho ai?”
Mộ Hề Vãn nhắm mắt, nhất thời không đáp lời. Trong lòng nàng đã rối bời từ lâu, cũng đã nghĩ ra vô số lời nói dối và lý do.
Nhưng Sở Phù Quân không định dễ dàng bỏ qua, chỉ im lặng chờ nàng giải thích cặn kẽ ngọn ngành.
Mộ Hề Vãn đành phải nói thật: “Ta luyện chế cho sư huynh ta...”
Lời chưa dứt đã bị cắt ngang đột ngột.
“Thứ nàng tặng, hắn lại tùy tiện đem cho thuộc hạ à?” Sở Phù Quân cười lạnh một tiếng. Lúc này trên mặt chàng cuối cùng cũng hiện ra một chút biểu cảm khác, một nụ cười không hề vui vẻ, thậm chí còn khiến người ta thấy khó dò hơn trước.
Mộ Hề Vãn theo bản năng biện bạch: “Không phải, trước đây ta đã luyện chế rất nhiều cho sư huynh, cũng từng nói với huynh ấy rằng có thể tặng cho tướng sĩ dưới trướng, dù sao cũng là dùng để bảo vệ tính mạng...”
“Thiếu cung chủ.” Lúc này, nụ cười lạnh lẽo trên môi Sở Phù Quân cũng biến mất, vẻ mặt chàng lạnh như băng, tựa một trận gió tuyết vừa thổi qua: “Nàng biện hộ cho hắn, là có ý gì?”
Tất cả những người có mặt nghe thấy lời này, không khỏi nín thở, trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ.
Nói sai rồi.
Mộ Hề Vãn chợt nhận ra.
Hai tiếng "sư huynh” này, có lẽ đã chọc giận chàng.
Trước đây khi mới gả đến Bạch Châu, điều nàng thích nhất là nhắc đến ba tiếng “sư huynh ta”, và thường xuyên so sánh Sở Phù Quân với Viên Hoán Hiên - vị sư huynh đồng môn của mình. Càng so sánh nàng càng thấy Viên sư huynh tốt hơn, chàng ấy ôn hòa, nho nhã, chưa bao giờ nghiêm khắc hay khó đoán.
Không giống Sở Phù Quân, cả đời chàng sống trong cảnh binh đao loạn lạc, người nhuốm đầy mùi máu và khói bụi chiến trường.
Ban đầu, nàng rất ghét luồng khí tức sát phạt, hung bạo không thể che giấu trên người Sở Phù Quân.
Nhưng mà...
Sau khi chết một lần, Mộ Hề Vãn vốn đã cố gắng sửa lại cách gọi “sư huynh ta”, nhưng vừa rồi do vội vàng, theo bản năng lại buột miệng nói ra ba tiếng ấy.
Nàng chợt hiểu ra, một người kiêu ngạo như Sở Phù Quân, sao có thể dung thứ cho việc mình bị đem ra so sánh hết lần này đến lần khác?
“Ta không biện hộ cho hắn.” Mộ Hề Vãn định thần lại, vội vàng sửa lời, giải thích: “Ta muốn nói là pháp bảo trên tay Ngu Ung và thuộc hạ của hắn chắc chắn không chỉ có một món, chúng ta cần sớm có sự phòng bị.”
“...”
Sở Phù Quân cuối cùng cũng hơi giãn mày, nhưng vẻ mặt vẫn không rõ vui giận. Chàng khẽ thở dài, nhìn Thần Nông Kỳ vẫn đang quỳ trên đất, hạ lệnh.
“Vô Giới Hình, hai trăm tám mươi roi.”
Đây là một hình phạt thường thấy trong quân đội.
Khác với hình phạt phàm trần, đây là một loại hình phạt đặc biệt áp dụng cho binh sĩ tiên gia. Năm trăm roi trở lên sẽ tàn phế, tổn hao tu vi, còn ngàn roi trở lên sẽ mất mạng, hồn bay phách lạc.
“Binh khí pháp bảo của chúng cũng rất tinh xảo, quân ta không thể sánh bằng.” Mộ Hề Vãn nuốt nước bọt, cân nhắc một lát rồi nói tiếp: “Đặc biệt là pháp bảo trên người Ngu Ung... Đó là thứ ta từng luyện chế ở Phương Ngoại Cung.”
Sở Phù Quân dường như không ngạc nhiên, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thêm vài phần: “Nàng luyện chế cho ai?”
Mộ Hề Vãn nhắm mắt, nhất thời không đáp lời. Trong lòng nàng đã rối bời từ lâu, cũng đã nghĩ ra vô số lời nói dối và lý do.
Nhưng Sở Phù Quân không định dễ dàng bỏ qua, chỉ im lặng chờ nàng giải thích cặn kẽ ngọn ngành.
Mộ Hề Vãn đành phải nói thật: “Ta luyện chế cho sư huynh ta...”
Lời chưa dứt đã bị cắt ngang đột ngột.
“Thứ nàng tặng, hắn lại tùy tiện đem cho thuộc hạ à?” Sở Phù Quân cười lạnh một tiếng. Lúc này trên mặt chàng cuối cùng cũng hiện ra một chút biểu cảm khác, một nụ cười không hề vui vẻ, thậm chí còn khiến người ta thấy khó dò hơn trước.
“Thiếu cung chủ.” Lúc này, nụ cười lạnh lẽo trên môi Sở Phù Quân cũng biến mất, vẻ mặt chàng lạnh như băng, tựa một trận gió tuyết vừa thổi qua: “Nàng biện hộ cho hắn, là có ý gì?”
Tất cả những người có mặt nghe thấy lời này, không khỏi nín thở, trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ.
Nói sai rồi.
Mộ Hề Vãn chợt nhận ra.
Hai tiếng "sư huynh” này, có lẽ đã chọc giận chàng.
Trước đây khi mới gả đến Bạch Châu, điều nàng thích nhất là nhắc đến ba tiếng “sư huynh ta”, và thường xuyên so sánh Sở Phù Quân với Viên Hoán Hiên - vị sư huynh đồng môn của mình. Càng so sánh nàng càng thấy Viên sư huynh tốt hơn, chàng ấy ôn hòa, nho nhã, chưa bao giờ nghiêm khắc hay khó đoán.
Ban đầu, nàng rất ghét luồng khí tức sát phạt, hung bạo không thể che giấu trên người Sở Phù Quân.
Nhưng mà...
Sau khi chết một lần, Mộ Hề Vãn vốn đã cố gắng sửa lại cách gọi “sư huynh ta”, nhưng vừa rồi do vội vàng, theo bản năng lại buột miệng nói ra ba tiếng ấy.
Nàng chợt hiểu ra, một người kiêu ngạo như Sở Phù Quân, sao có thể dung thứ cho việc mình bị đem ra so sánh hết lần này đến lần khác?
“Ta không biện hộ cho hắn.” Mộ Hề Vãn định thần lại, vội vàng sửa lời, giải thích: “Ta muốn nói là pháp bảo trên tay Ngu Ung và thuộc hạ của hắn chắc chắn không chỉ có một món, chúng ta cần sớm có sự phòng bị.”
“...”
Sở Phù Quân cuối cùng cũng hơi giãn mày, nhưng vẻ mặt vẫn không rõ vui giận. Chàng khẽ thở dài, nhìn Thần Nông Kỳ vẫn đang quỳ trên đất, hạ lệnh.
Đây là một hình phạt thường thấy trong quân đội.
Khác với hình phạt phàm trần, đây là một loại hình phạt đặc biệt áp dụng cho binh sĩ tiên gia. Năm trăm roi trở lên sẽ tàn phế, tổn hao tu vi, còn ngàn roi trở lên sẽ mất mạng, hồn bay phách lạc.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
