TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 60

Điều này thật kỳ lạ.

Hai người im lặng một lúc lâu, Mộ Hề Vãn dường như đã hiểu ra điều gì, nàng nghiêng người lại gần chàng, ngẩng đầu lên, trong mắt là một ánh nhìn trong trẻo và thuần khiết.

“Tướng quân, vào ngày đầu tiên đến Thỉnh Hoa Quan, chàng đã cho ta biết một bí mật.”

“Chàng nói khi người ta nói dối, đừng liếc mắt đi chỗ khác.”

Ánh mắt nàng chớp một cái, ẩn chứa nụ cười ý nhị.

“Hôm nay, ta cũng cho chàng biết một bí mật.”

Ánh mắt Sở Phù Quân khựng lại, không ngờ nàng lại nhắc tới chuyện này vào thời điểm này. Lòng chàng khẽ rung động, tựa như ánh nhìn của nàng đã soi thấu những bất an đang cuộn trào trong lòng.

Mộ Hề Vãn nhìn chàng, hai người mắt đối mắt, không ai né tránh: “Sở dĩ ta đến đây lượn lờ hay gây náo loạn...”

Môi nàng khẽ nhếch một nụ cười nhạt, giọng điệu tinh nghịch, như thể một trò đùa nhỏ đã thành công.

“Là vì, ta muốn gặp chàng.”

Mấy ngày nay, chàng cứ không về dịch trạm gặp ta, nên ta đành chủ động đến đây tìm chàng.

Sở Phù Quân ban đầu ngẩn người, ngón tay siết chặt, sau đó lại từ từ buông lỏng.

Chàng bật cười khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng thu lại. Ý cười tan vào trong đáy mắt, chẳng hề lộ ra ngoài.

Suýt chút nữa thì quên mất, Thiếu cung chủ của chàng là cô gái thông minh nhất thiên hạ.

Ngay cả nói dối cũng nói rất hay, rất chân thật, đến nỗi khiến chàng suýt tin là thật.

Nàng nhìn chàng, mắt mày cong cong: “Đây có phải là lời dễ nghe mà chàng muốn nghe không?”

Chàng thừa nhận: “Phải.”

Chàng nén cười, hỏi: “Vậy đây là lời nói dối sao?”

Lần này, đến lượt Mộ Hề Vãn ra vẻ cao thâm.

Nàng như đang giải một câu đố, suy ngẫm rất lâu, im lặng thật lâu, rồi mới keo kiệt cho chàng một câu trả lời mơ hồ.

“Chàng đoán xem.”

Cuộc nói chuyện kết thúc đột ngột.

Không ai có ý định đi sâu phân tích ý nghĩa ẩn giấu trong những lời nói lấp lửng của hai người. Dù sao thì ai cũng hiểu rằng phải biết dừng lại đúng lúc, bởi một khi vượt quá giới hạn, rất dễ rước lấy thất vọng.

Ba ngày sau, Mộ Hề Vãn trở về dịch quán.

Trăng lên cao, sân dịch trạm mờ ảo dưới bóng cây, tiếng côn trùng rả rích vọng khắp. Mộ Hề Vãn đang chuẩn bị về phòng nghỉ thì đột nhiên dừng bước, dường như có điều gì đó khiến nàng chú ý. Nàng xoay người nhìn về phía lùm cây, khẽ cất lời.

“Thần Nông Kỳ vẫn đang chịu phạt, bên cạnh ta không có ai. Các hạ ẩn mình theo dõi lâu như vậy, có lời gì xin cứ nói thẳng.”

Một lát sau, bóng cây lại lay động thêm vài phần.

Chỉ thấy trong bóng tối mờ ảo, một vị vương tôn công tử ăn mặc lộng lẫy từ từ bước ra, khí chất phiêu diêu.

“Ngắm mỹ nhân dưới trăng, quả nhiên là tuyệt sắc.”

Chính là Tôn chủ Ngu Ung của Trung Châu, người lẽ ra đã trốn thoát.

“Thiếu cung chủ, Người nên trở về Thiên Châu rồi.”

3

0

5 ngày trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.