0 chữ
Chương 38
Chương 38
Thấy Mộ Hề Vãn thần thái rạng rỡ, Trường Doanh vội vàng khuyên nhủ: "Ta thấy chủ ý này không ổn, chưa nói đến việc tu vi của con đã mất hết. Chỉ riêng việc Bán Đăng Thành nhất định sẽ phòng thủ nghiêm ngặt, giăng sẵn thiên la địa võng, làm sao con có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào doanh trại địch được?"
Trường Doanh vừa dứt lời, ngẩng đầu lên đã chẳng thấy Mộ Hề Vãn đâu nữa.
Ông ngẩn ra. Khi định thần lại, Mộ Hề Vãn đã lách ra khỏi nhà lao, thân hình ẩn hiện trông như dùng phép tàng hình.
"Bay a bay a bay..."
Mộ Hề Vãn lơ lửng giữa không trung, nụ cười tươi rói, ánh mắt tinh ranh.
"Ta là một con ma vui vẻ."
Trường Doanh dở khóc dở cười, suýt nữa thì quên mất đồ nhi nhà mình vốn là một hồn ma không ai trông thấy!
Ông mỉm cười, nhưng lòng lại quặn đau.
Nha đầu ngốc.
Trường Doanh thầm nghĩ, con nhà người ta ở tuổi này đáng lẽ phải được tung tăng vui đùa, sống vô lo vô nghĩ giữa nhân gian.
Chứ không phải như bây giờ, gắng gượng giữ lấy ba hồn bảy phách có thể tan biến bất cứ lúc nào, còn phải tìm niềm vui trong nỗi khổ.
"Nếu con thật sự định lẻn vào Bán Đăng Thành để đốt doanh trại địch, ta..." Trường Doanh hiểu tính cách của nàng nên thở dài: "Ta sẽ không ngăn cản, nhưng con phải báo trước một tiếng cho Sở Phù Quân hoặc Ngu Từ, để không làm xáo trộn kế hoạch của họ."
"Con hiểu rồi." Mộ Hề Vãn mỉm cười, rũ mắt, im lặng một lát rồi đáp: "Con sẽ báo cho Ngu Từ."
Nàng nói sẽ không hành động tùy tiện mà bàn bạc trước với Ngu Từ.
Nhưng lại không nhắc gì đến việc thương lượng với Sở Phù Quân.
Trường Doanh ngạc nhiên, Mộ Hề Vãn lại nâng mí mắt như thể đã nhìn thấu sự bối rối của ông, nàng cười khẽ: "Tìm Ngu Từ sẽ nhanh hơn. Nếu tìm Sở Phù Quân, có lẽ chàng chẳng có thời gian gặp con đâu."
Trường Doanh ngẩn ra: "Hắn không về nhà ư?"
"Không phải, đó là do con chưa bao giờ là nhà của chàng. Mối quan hệ phu thê giữa bọn con cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Trước đây ở Bạch Châu cũng thế, hễ bận rộn chuyện chiến sự là trong lòng chàng chẳng còn chỗ cho bất cứ ai, bất cứ việc gì khác, nên con cũng không dại gì tự chuốc lấy phiền phức."
Mộ Hề Vãn nói xong, xách theo vò rượu rỗng, đứng dậy rời đi.
"Sư phụ, con đi đây. Lần sau con lại đến thăm người."
Trường Doanh nghe ra sự bình thản trong lời nói của nàng. Ông nhìn bóng lưng nàng khuất dần rồi lặng lẽ thở dài.
Tối hôm đó, tại dịch trạm.
Đêm ấy mưa lớn, những hạt mưa nặng trĩu trút xuống xối xả, táp vào mái hiên, quật cho cây cối chao đảo trong cái lạnh buốt giá.
Khi Sở Phù Quân trở về, Mộ Hề Vãn đã quấn chăn ngủ say.
Nàng không thắp đèn.
Áo giáp của chàng thấm sương thu và mưa lạnh, mái tóc cũng ướt đẫm.
Chàng đã vội vã băng qua màn mưa trở về từ nơi đóng quân ngoài ải.
Cả người lạnh lẽo nhưng chàng không vào nhà mà chỉ đứng tựa cửa, khẽ hít thở, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái mình thương nhớ đang say giấc trên giường.
Trường Doanh vừa dứt lời, ngẩng đầu lên đã chẳng thấy Mộ Hề Vãn đâu nữa.
Ông ngẩn ra. Khi định thần lại, Mộ Hề Vãn đã lách ra khỏi nhà lao, thân hình ẩn hiện trông như dùng phép tàng hình.
"Bay a bay a bay..."
Mộ Hề Vãn lơ lửng giữa không trung, nụ cười tươi rói, ánh mắt tinh ranh.
"Ta là một con ma vui vẻ."
Trường Doanh dở khóc dở cười, suýt nữa thì quên mất đồ nhi nhà mình vốn là một hồn ma không ai trông thấy!
Ông mỉm cười, nhưng lòng lại quặn đau.
Trường Doanh thầm nghĩ, con nhà người ta ở tuổi này đáng lẽ phải được tung tăng vui đùa, sống vô lo vô nghĩ giữa nhân gian.
Chứ không phải như bây giờ, gắng gượng giữ lấy ba hồn bảy phách có thể tan biến bất cứ lúc nào, còn phải tìm niềm vui trong nỗi khổ.
"Nếu con thật sự định lẻn vào Bán Đăng Thành để đốt doanh trại địch, ta..." Trường Doanh hiểu tính cách của nàng nên thở dài: "Ta sẽ không ngăn cản, nhưng con phải báo trước một tiếng cho Sở Phù Quân hoặc Ngu Từ, để không làm xáo trộn kế hoạch của họ."
"Con hiểu rồi." Mộ Hề Vãn mỉm cười, rũ mắt, im lặng một lát rồi đáp: "Con sẽ báo cho Ngu Từ."
Nàng nói sẽ không hành động tùy tiện mà bàn bạc trước với Ngu Từ.
Nhưng lại không nhắc gì đến việc thương lượng với Sở Phù Quân.
Trường Doanh ngạc nhiên, Mộ Hề Vãn lại nâng mí mắt như thể đã nhìn thấu sự bối rối của ông, nàng cười khẽ: "Tìm Ngu Từ sẽ nhanh hơn. Nếu tìm Sở Phù Quân, có lẽ chàng chẳng có thời gian gặp con đâu."
"Không phải, đó là do con chưa bao giờ là nhà của chàng. Mối quan hệ phu thê giữa bọn con cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Trước đây ở Bạch Châu cũng thế, hễ bận rộn chuyện chiến sự là trong lòng chàng chẳng còn chỗ cho bất cứ ai, bất cứ việc gì khác, nên con cũng không dại gì tự chuốc lấy phiền phức."
Mộ Hề Vãn nói xong, xách theo vò rượu rỗng, đứng dậy rời đi.
"Sư phụ, con đi đây. Lần sau con lại đến thăm người."
Trường Doanh nghe ra sự bình thản trong lời nói của nàng. Ông nhìn bóng lưng nàng khuất dần rồi lặng lẽ thở dài.
Tối hôm đó, tại dịch trạm.
Đêm ấy mưa lớn, những hạt mưa nặng trĩu trút xuống xối xả, táp vào mái hiên, quật cho cây cối chao đảo trong cái lạnh buốt giá.
Khi Sở Phù Quân trở về, Mộ Hề Vãn đã quấn chăn ngủ say.
Áo giáp của chàng thấm sương thu và mưa lạnh, mái tóc cũng ướt đẫm.
Chàng đã vội vã băng qua màn mưa trở về từ nơi đóng quân ngoài ải.
Cả người lạnh lẽo nhưng chàng không vào nhà mà chỉ đứng tựa cửa, khẽ hít thở, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái mình thương nhớ đang say giấc trên giường.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
