0 chữ
Chương 37
Chương 37
Bấy giờ ở Thỉnh Hoa Quan, Mộ Hề Vãn khẽ liếc nhìn Sở Phù Quân đang trầm tư.
Một căn phòng một cái giường, hai người nên chia nhau thế nào đây?
"Chàng... vẫn như trước à?" Nàng cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Sở Phù Quân lướt qua nàng, nhìn về phía dịch trạm mắt nhìn xuống, khẽ "ừ" một tiếng.
Mộ Hề Vãn thở phào nhẹ nhõm, định nói thêm gì đó thì thấy có binh tướng đến mời Sở Phù Quân, dường như có việc trong quân doanh.
Sở Phù Quân cũng không tiện ở lại dịch trạm nữa, chàng phất tay áo xoay người rời đi.
Mộ Hề Vãn nhìn bóng lưng chàng cũng hiểu, chàng đi lần này sẽ không quay lại làm phiền nàng.
Đó là sự ăn ý ngầm chỉ thuộc về hai người họ.
Trước đây khi có chiến sự ở Bạch Châu, Sở Phù Quân sẽ không về Đế Vi Viên.
Chàng phải cầm quân nên phần lớn thời gian đều ngủ lại trong quân doanh, những lúc bận rộn cũng chẳng có thời gian để tâm đến nàng.
Theo lý mà nói, trên đời này những vị thần tiên có thân phận như họ, ai mà chẳng cao sang quyền quý, kẻ hầu người hạ?
Nhưng với Sở Phù Quân lại hoàn toàn trái ngược.
Thứ chàng thấy nhiều nhất là cảnh chiến trường hoang tàn, chỉ có khói lửa mịt mù và ánh hoàng hôn cô liêu, bi tráng.
Chàng là vị tướng quân cầm trịch mọi cuộc chiến, quyết định vận mệnh thịnh suy của thiên hạ.
Vậy nên giờ đây, Mộ Hề Vãn thản nhiên chiếm trọn cả dịch trạm.
Nàng xách một vò Thập Châu Xuân Sắc và mười cân thịt bò đi thăm Trường Doanh.
"Chiến sự ở Thỉnh Hoa Quan căng thẳng lắm sao?"
Trường Doanh vẫn bị nhốt trong nhà lao, thấy thức ăn thì hai mắt sáng rỡ trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Mộ Hề Vãn vén vạt áo, ngồi bệt xuống đất, nói: "Trọng Dung điều động năm vạn thiên binh của Phương Ngoại Cung, giờ lại thêm binh lính của Ngu Ung ở Bán Đăng Thành tầm gần mười vạn người, đã thế pháp bảo của họ cũng không phải dạng vừa. E rằng còn phải dây dưa một thời gian nữa."
Thật ra hiện nay, trong cuộc chiến giữa các tiên môn, chênh lệch tu vi vài năm hay vài chục năm giữa các đệ tử đã không còn quan trọng nữa.
Trừ phi là những người như Sở Phù Quân, có bản lĩnh thông thiên khiến người đời khó lòng bì kịp.
Phương Ngoại Cung cũng là nơi có thuật trận pháp và pháp bảo khiến cả thiên hạ phải kiêng dè.
Trường Doanh vừa uống rượu, vừa hỏi: "Có cách nào đối phó không?"
Mộ Hề Vãn cười nói: "Có chứ, Trọng Dung và đám người đó tuy có vẻ hung hăng, nhưng thực ra chỉ cần phá hủy kho lương thảo và pháp bảo của họ thì chúng ta có thể thắng mà không tốn một binh một tốt."
Trường Doanh lại nói: "Con đã có chủ ý như vậy tại sao không nói cho tiểu tử Sở Phù Quân kia? Thiêu trụi kho lương, pháp bảo của địch, chẳng phải mọi chuyện sẽ xong xuôi rồi sao?"
"Sở Phù Quân sao có thể không nghĩ tới chứ?"
Trước đây khi ở Phương Ngoại Cung vì Viên Hoán Hiên, nàng đã tiếp xúc không ít với Thái sư Trọng Dung.
Thói quen đặt pháp bảo, bố trí trận pháp, chỉnh đốn quân đội của hắn.
Nàng rõ như lòng bàn tay.
Nàng nhắm mắt cũng có thể thiêu trụi kho lương thảo, pháp bảo của đối phương!
Một căn phòng một cái giường, hai người nên chia nhau thế nào đây?
"Chàng... vẫn như trước à?" Nàng cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Sở Phù Quân lướt qua nàng, nhìn về phía dịch trạm mắt nhìn xuống, khẽ "ừ" một tiếng.
Mộ Hề Vãn thở phào nhẹ nhõm, định nói thêm gì đó thì thấy có binh tướng đến mời Sở Phù Quân, dường như có việc trong quân doanh.
Sở Phù Quân cũng không tiện ở lại dịch trạm nữa, chàng phất tay áo xoay người rời đi.
Mộ Hề Vãn nhìn bóng lưng chàng cũng hiểu, chàng đi lần này sẽ không quay lại làm phiền nàng.
Đó là sự ăn ý ngầm chỉ thuộc về hai người họ.
Trước đây khi có chiến sự ở Bạch Châu, Sở Phù Quân sẽ không về Đế Vi Viên.
Chàng phải cầm quân nên phần lớn thời gian đều ngủ lại trong quân doanh, những lúc bận rộn cũng chẳng có thời gian để tâm đến nàng.
Nhưng với Sở Phù Quân lại hoàn toàn trái ngược.
Thứ chàng thấy nhiều nhất là cảnh chiến trường hoang tàn, chỉ có khói lửa mịt mù và ánh hoàng hôn cô liêu, bi tráng.
Chàng là vị tướng quân cầm trịch mọi cuộc chiến, quyết định vận mệnh thịnh suy của thiên hạ.
Vậy nên giờ đây, Mộ Hề Vãn thản nhiên chiếm trọn cả dịch trạm.
Nàng xách một vò Thập Châu Xuân Sắc và mười cân thịt bò đi thăm Trường Doanh.
"Chiến sự ở Thỉnh Hoa Quan căng thẳng lắm sao?"
Trường Doanh vẫn bị nhốt trong nhà lao, thấy thức ăn thì hai mắt sáng rỡ trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Mộ Hề Vãn vén vạt áo, ngồi bệt xuống đất, nói: "Trọng Dung điều động năm vạn thiên binh của Phương Ngoại Cung, giờ lại thêm binh lính của Ngu Ung ở Bán Đăng Thành tầm gần mười vạn người, đã thế pháp bảo của họ cũng không phải dạng vừa. E rằng còn phải dây dưa một thời gian nữa."
Trừ phi là những người như Sở Phù Quân, có bản lĩnh thông thiên khiến người đời khó lòng bì kịp.
Phương Ngoại Cung cũng là nơi có thuật trận pháp và pháp bảo khiến cả thiên hạ phải kiêng dè.
Trường Doanh vừa uống rượu, vừa hỏi: "Có cách nào đối phó không?"
Mộ Hề Vãn cười nói: "Có chứ, Trọng Dung và đám người đó tuy có vẻ hung hăng, nhưng thực ra chỉ cần phá hủy kho lương thảo và pháp bảo của họ thì chúng ta có thể thắng mà không tốn một binh một tốt."
Trường Doanh lại nói: "Con đã có chủ ý như vậy tại sao không nói cho tiểu tử Sở Phù Quân kia? Thiêu trụi kho lương, pháp bảo của địch, chẳng phải mọi chuyện sẽ xong xuôi rồi sao?"
Trước đây khi ở Phương Ngoại Cung vì Viên Hoán Hiên, nàng đã tiếp xúc không ít với Thái sư Trọng Dung.
Thói quen đặt pháp bảo, bố trí trận pháp, chỉnh đốn quân đội của hắn.
Nàng rõ như lòng bàn tay.
Nàng nhắm mắt cũng có thể thiêu trụi kho lương thảo, pháp bảo của đối phương!
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
