0 chữ
Chương 39
Chương 39
Mưa vẫn rơi rả rích.
Sở Phù Quân ngắm nàng, càng ngắm càng thấy nàng giờ đây sao mà gầy gò, mỏng manh quá.
Mỏng manh bởi nàng giờ chỉ còn là một hồn phách. Khi ngủ say, thân hình cũng trở nên nửa thực nửa hư.
Cứ như chỉ cần một cơn gió lùa qua cửa sổ cũng đủ sức thổi nàng tan đi mất.
Cứ như... nàng có thể biến mất khỏi chàng bất cứ lúc nào.
Sở Phù Quân nhíu mày.
Chàng tiến lại gần, đóng cánh cửa sổ đang hé mở.
Sau khi ngắm nàng được nửa canh giờ, Sở Phù Quân mới ngẩng đầu nhìn trời.
Mưa càng lớn hơn.
Chàng đứng thêm một lát, ngắm nàng thêm một lát, cho đến khi đêm dần tàn, chàng mới hòa mình vào màn mưa rồi quay người rời đi.
Trong phòng, Mộ Hề Vãn vẫn say ngủ, chẳng hề hay biết.
Thực ra, những ngày qua đều như vậy.
Ban ngày, Sở Phù Quân bận rộn chỉnh đốn quân ngũ, điều động binh lính cũ.
Chàng chưa từng chỉ huy binh lính Đông Châu nên khi vừa tiếp quản cần thời gian để sắp xếp lại, không có lúc nào đến tìm nàng.
Chỉ đến đêm khuya, khi binh lính đã nghỉ ngơi, chàng mới có thể tức tốc trở về.
Về đến dịch trạm thì chỉ còn nửa canh giờ nữa là rạng sáng.
Nhưng nửa canh giờ ít ỏi đó cũng đủ để chàng ngắm nàng thêm một lúc.
Rồi sau đó, chàng lại phải vội vã quay về quân doanh.
Hệt như những đêm ở Bạch Châu ngày trước.
Chỉ cần có thể trở về, chàng nhất định sẽ đến thăm nàng.
Chỉ là, nàng chẳng hề hay biết.
Dịch trạm cách doanh trại... xa khủng khϊếp!
Đây là lời cảm thán của Mộ Hề Vãn vài ngày sau, khi nàng đi tìm Ngu Từ.
Dịch trạm ở phía Đông, còn doanh trại lại nằm bên bờ Tây giáp sông, gần như phải đi xuyên qua toàn bộ cửa ải. Nàng đành phải thuê một chiếc thuyền tiên, lại thuê một tiểu tiên đồng dẫn đường, cuối cùng cũng tìm thấy Ngu Từ trước khi mặt trời lặn.
Ngu Từ không ở trong doanh trại, mà đang ở một tiên phủ tu hành trong Thỉnh Hoa Quan. Ở giữa là một cây hoa nửa khô nửa héo, trông đầy vẻ cổ xưa. Nàng ngồi trên cành cây, tay nâng một bình ngọc trắng, dùng cam lộ tưới cho cây.
Cây vừa cao vừa lớn, gần như chọc trời, lác đác vài cành hoa trắng rủ xuống. Mộ Hề Vãn ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Nàng không nhận ra đây là hoa gì, nhưng rõ ràng không phải vật phàm trần.
“Điện hạ đang làm gì vậy?” Nàng mặc tà áo ngũ sắc ánh lên màu vàng nhạt bước xuống thuyền tiên, chầm chậm đi đến dưới gốc cây dưới ánh hoàng hôn.
“Đây là cây gì?”
Ngu Từ nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, tay vẫn nâng tịnh bình, cúi mắt cười nói: “Là một cây thần bảo hộ phúc lộc cho thế gian.”
Sở Phù Quân ngắm nàng, càng ngắm càng thấy nàng giờ đây sao mà gầy gò, mỏng manh quá.
Mỏng manh bởi nàng giờ chỉ còn là một hồn phách. Khi ngủ say, thân hình cũng trở nên nửa thực nửa hư.
Cứ như chỉ cần một cơn gió lùa qua cửa sổ cũng đủ sức thổi nàng tan đi mất.
Cứ như... nàng có thể biến mất khỏi chàng bất cứ lúc nào.
Sở Phù Quân nhíu mày.
Chàng tiến lại gần, đóng cánh cửa sổ đang hé mở.
Sau khi ngắm nàng được nửa canh giờ, Sở Phù Quân mới ngẩng đầu nhìn trời.
Mưa càng lớn hơn.
Chàng đứng thêm một lát, ngắm nàng thêm một lát, cho đến khi đêm dần tàn, chàng mới hòa mình vào màn mưa rồi quay người rời đi.
Trong phòng, Mộ Hề Vãn vẫn say ngủ, chẳng hề hay biết.
Thực ra, những ngày qua đều như vậy.
Ban ngày, Sở Phù Quân bận rộn chỉnh đốn quân ngũ, điều động binh lính cũ.
Chỉ đến đêm khuya, khi binh lính đã nghỉ ngơi, chàng mới có thể tức tốc trở về.
Về đến dịch trạm thì chỉ còn nửa canh giờ nữa là rạng sáng.
Nhưng nửa canh giờ ít ỏi đó cũng đủ để chàng ngắm nàng thêm một lúc.
Rồi sau đó, chàng lại phải vội vã quay về quân doanh.
Hệt như những đêm ở Bạch Châu ngày trước.
Chỉ cần có thể trở về, chàng nhất định sẽ đến thăm nàng.
Chỉ là, nàng chẳng hề hay biết.
Dịch trạm cách doanh trại... xa khủng khϊếp!
Đây là lời cảm thán của Mộ Hề Vãn vài ngày sau, khi nàng đi tìm Ngu Từ.
Dịch trạm ở phía Đông, còn doanh trại lại nằm bên bờ Tây giáp sông, gần như phải đi xuyên qua toàn bộ cửa ải. Nàng đành phải thuê một chiếc thuyền tiên, lại thuê một tiểu tiên đồng dẫn đường, cuối cùng cũng tìm thấy Ngu Từ trước khi mặt trời lặn.
Cây vừa cao vừa lớn, gần như chọc trời, lác đác vài cành hoa trắng rủ xuống. Mộ Hề Vãn ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Nàng không nhận ra đây là hoa gì, nhưng rõ ràng không phải vật phàm trần.
“Điện hạ đang làm gì vậy?” Nàng mặc tà áo ngũ sắc ánh lên màu vàng nhạt bước xuống thuyền tiên, chầm chậm đi đến dưới gốc cây dưới ánh hoàng hôn.
“Đây là cây gì?”
Ngu Từ nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, tay vẫn nâng tịnh bình, cúi mắt cười nói: “Là một cây thần bảo hộ phúc lộc cho thế gian.”
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
